A Thiền

Chương 28: Đao quang kiếm ảnh (2)

Hai người gõ cửa, Chung Nghị mở cửa nhìn thấy họ, thoáng ngạc nhiên. Anh ta không nhận ra cậu thiếu niên lạ mặt này là Lý Vi Ý, nhưng khi thấy cô gái có dáng dấp thiếu nữ là Trương Tĩnh Thiền, anh mỉm cười: “Tiểu Vi Ý, là em à.”

Ánh đèn trong nhà anh ta hơi mờ, qua nhiều năm, nụ cười của Chung Nghị vẫn hiền hòa và điềm đạm như trong ký ức của Lý Vi Ý, chỉ là có thêm vài phần mệt mỏi. Khi Lý Vi Ý nhớ lại chuyện anh ấy từng vì chị mình mà đánh nhau với Chu Chí Hạo, lòng cô chợt se lại.

Trương Tĩnh Thiền không chút xúc động, nói: “Chung Nghị, em có chuyện muốn nói với anh.”

Chung Nghị ngạc nhiên, gật đầu rồi nhìn sang Lý Vi Ý: “Đây là ai?”

Trương Tĩnh Thiền đáp: “Bạn em, vào nhà nói đi, cậu ấy cũng cần nghe.”

Chung Nghị mỉm cười lịch sự: “Chào em.”

Lý Vi Ý đáp lại: “Chào anh Chung Nghị, em tên là… Trương Tĩnh Thiền, là người bạn thân thiết nhất của Lý Vi Ý nên hôm nay cùng đến đây, mong anh đừng để ý, hì hì.”

Chung Nghị nhìn cậu thiếu niên cao lớn, đẹp trai, cười như hoa, chân mày khẽ nhíu lại. Không ngờ rằng cô em gái mà anh coi như em ruột lại có bạn trai sớm như vậy, mà còn là một người… bóng bẩy như thế này.

Chung Nghị không lộ ra biểu hiện gì, chỉ nhạt giọng nói: “Tiểu Trương, mời vào.”

Nhà của Chung Nghị có cùng kiểu bố trí như nhà họ Lý, trông có vẻ giản dị hơn, tường cũng bị bong tróc, nhưng lại được dọn dẹp rất sạch sẽ.

Một căn phòng có cửa hé mở, thỉnh thoảng vang lên tiếng ho, có lẽ đó là bố của Chung Nghị.

Trương Tĩnh Thiền và Lý Vi Ý ngồi xuống chiếc ghế sô pha cũ, Chung Nghị rót hai cốc nước trắng cho họ, nhìn Trương Tĩnh Thiền với vẻ dịu dàng như người anh trai: “Tiểu Vi Ý, tìm anh có chuyện gì vậy?”

Lý Vi Ý ngồi khép hai đầu gối lại, hai tay đặt lên trên, mắt chăm chú nhìn Trương Tĩnh Thiền. Dáng vẻ thiếu nam tính này khiến Chung Nghị lại thầm nhíu mày lần nữa.

Trương Tĩnh Thiền bỗng liếc nhìn Lý Vi Ý, khi cô chạm phải ánh mắt của anh, không biết tại sao lại ngồi thẳng lưng, giữ lại phần nào dáng vẻ vững vàng của con trai. Trương Tĩnh Thiền thu ánh mắt lại.

Cô gái mặc đồng phục, tóc đuôi ngựa ngắn, tựa lưng vào ghế sô pha, chân gác lên nhau, tay phải đặt trên đùi, chậm rãi nói: “Chung Nghị, đừng gọi là Tiểu Vi Ý nữa, cứ gọi tên thôi. Những năm qua không có liên lạc, không dám nhận sự thân thiết của anh.”

Trong lòng Chung Nghị khẽ rùng mình, đối phương rõ ràng là một cô gái mười bảy tuổi, nhưng ánh mắt có vẻ rất thanh thản, nhưng lại có cảm giác sắc bén như muốn nhìn thấu lòng người, thậm chí ẩn chứa áp lực. Anh cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng nghĩ rằng đã lâu không gặp, có thể Lý Vi Ý đã bước vào tuổi dậy thì nổi loạn.

Chung Nghị không giận, chỉ cười nhẹ nói: “Được rồi, em cũng lớn rồi.”

Lý Vi Ý không hiểu Trương Tĩnh Thiền đang làm gì, tại sao lại ra oai với người ta, lợi dụng chiều cao mà lén nhéo… eo của anh ta, vì góc độ nên chỉ có thể nhéo được eo. Cảm giác mềm mại này thực sự kỳ lạ. Cuối cùng tay cô bị Trương Tĩnh Thiền giữ lại, tay anh ta vừa mềm vừa mịn. Lý Vi Ý cảm thấy kỳ lạ hơn nữa – tay của mình lại bị tay mình nắm lấy.

Trương Tĩnh Thiền buông tay cô ra, khẽ nói: “Đừng đùa nữa.”

Chung Nghị cúi đầu uống nước, trong lòng thở dài lần nữa.

Mặt của Lý Vi Ý ửng đỏ.

Trương Tĩnh Thiền lại nhìn về phía Chung Nghị: “Nói ngắn gọn, hôm nay tôi đến đây chỉ với một mục đích: Trong lòng anh còn có Lý Hiểu Ý không? Nếu không, thì không cần bàn thêm, chúng tôi sẽ lập tức rời đi. Nói thật lòng, đừng bận tâm đến chuyện khác. Đó là việc sau này.”

Chung Nghị kinh ngạc nhìn anh ta, giọng đối phương bình thường, nhưng từng câu đều thẳng thắn sắc bén, và đã có sẵn ý đồ.

Hai người nhìn nhau, kỳ lạ thay, một loại tín hiệu nào đó đã hoàn thành trong ánh mắt trao đổi.

Chung Nghị chỉ im lặng nửa phút rồi nói: “Còn, thì sao?”

Lý Vi Ý trong lòng vui mừng khôn xiết, nhưng mũi lại cay xè, vội hỏi: “Là một chút, hay là một nửa, hay là rất nhiều?”

Chung Nghị không trả lời.

Lý Vi Ý lại hỏi: “Vậy mấy năm nay anh có ai khác không?”

Câu hỏi này, Chung Nghị trả lời dứt khoát: “Không.”

Lý Vi Ý hài lòng rồi.

Trương Tĩnh Thiền cũng có chút hài lòng, trước khi đến, anh lo lắng rằng Chung Nghị chỉ là một cựu quân nhân đơn giản. Gặp mặt rồi mới thấy, anh ta có chỉ số cảm xúc cao, quyết đoán, tính tình cũng điềm đạm.

“Hiện tại Lý Hiểu Ý… chị của em đang gặp nguy hiểm.” Một câu của Trương Tĩnh Thiền khiến sắc mặt Chung Nghị thay đổi.

“Chị ấy có một bạn trai, là một tên cặn bã đến tận xương, một tên rác rưởi. Tương lai, người này sẽ khiến chị ấy chịu khổ cả đời. Anh có muốn giành lại chị ấy không?”

Chung Nghị nhìn chằm chằm vào đôi tay đang đan vào nhau của mình, nói: “Vi Ý, anh đã điều tra qua Chu Chí Hạo, nhà cậu ta có điều kiện rất tốt, cũng không có tiếng xấu gì, mọi người đều nói cậu ta đối xử với chị em rất tốt. Cậu ta có thể mang lại cho chị em cuộc sống tốt hơn.”

Lý Vi Ý cười tươi mắt cong: “Ồ, nhìn anh lầm lì vậy mà cũng biết điều tra nữa.”

Trương Tĩnh Thiền: “Anh không có chí khí như vậy sao?”

Chung Nghị cười: “Em còn nhỏ, chưa hiểu đâu.”

Lý Vi Ý chen vào: “Anh cứ nói anh có muốn hay không?”

Chung Nghị đáp lại bằng giọng trầm thấp: “Là anh không có năng lực.”

Không khí im lặng bao trùm một lúc.

Trương Tĩnh Thiền cười nhẹ, Lý Vi Ý không hiểu ý nghĩa của nụ cười này, không biết là hài lòng hay không hài lòng với Chung Nghị.

Trương Tĩnh Thiền nói: “Tiếc là chuyện không như anh nghĩ.” Anh nhìn Lý Vi Ý: “Kể chi tiết cho anh ta về Chu Chí Hạo.”

Lý Vi Ý lập tức hăng hái, ngồi thẳng lưng, nghiêm túc nói: “Em, rất giàu có, cũng có quan hệ rộng. Vi Ý nhờ em thuê thám tử tư để điều tra về Chu Chí Hạo…”

Cô không nhận ra, Trương Tĩnh Thiền đưa tay chạm vào môi và cằm mình, khóe miệng khẽ nhếch lên.

“Hắn ta có khuynh hướng bạo lực rất mạnh, trước đây thường xuyên đánh nhau, hơn nữa còn đánh cả bạn gái. Bây giờ chưa đánh chị em chỉ vì chưa theo đuổi được. Hắn ta sống không đàng hoàng, trước đây cùng lúc có nhiều bạn gái, nhân cách rất tồi. Hắn chẳng biết làm gì, hoàn toàn dựa vào gia đình, mỗi ngày chỉ ăn không ngồi rồi ở cửa hàng, hắn còn cờ bạc, đôi khi một đêm thua cả chục ngàn. Em không khinh thường tầng lớp bình dân, nhưng gia sản của hắn, đủ cho hắn tiêu xài mấy năm? Nếu chị em theo hắn, cả đời sẽ tiêu tùng!”

Thấy Chung Nghị không nói gì, Lý Vi Ý giơ cao một tay và nói: "Em thề rằng tất cả những gì tôi nói đều là thật, nếu có nửa lời dối trá... thì để Trương Tĩnh Thiền cả đời không thể..."

Trương Tĩnh Thiền lập tức quay lại nhìn cô.

Chung Nghị thì khó mà diễn tả được biểu cảm của mình khi nhìn chàng trai trẻ đầy tự tin này, lại thêm một lần nữa lo lắng cho "cô em gái Vi Ý nhỏ" của mình.

Trương Tĩnh Thiền thả tay xuống khỏi cằm, trước tiên nói với Lý Vi Ý: "Chuyện nãy cậu ta nói không tính." Rồi quay sang Chung Nghị nói: "Nếu những lời cô ấy nói có nửa phần không đáng tin, thì để Lý Vi Ý cả đời làm kẻ nghèo khổ."

Chung Nghị: "..."

Tại sao hai người này lại tranh nhau thề độc về bản thân, nhưng anh lại nghe ra vài phần sắc bén và quyết liệt trong lời nói của họ?

Lưu ý: Chương này mình dịch xưng hô không đồng nhất tại vì xưng hô giữa Trương Tĩnh Thiền với Lý Vi Ý là tôi - cô, tôi - anh. Nhưng hai người hoán đổi thân xác nên mình để họ xưng hô ngược lại hoặc tôi - cậu khi hai người nói chuyện với người thứ 3 để theo logic.