A Thiền

Chương 27: Đao quang kiếm ảnh (1)

Trương Tĩnh Thiền mở điện thoại, lướt đến một bức ảnh.

"Đây là bác hai của tôi, Trương Phụng Minh, hiện là Phó tổng giám đốc mua hàng của Tập đoàn Phúc Minh. Ông ấy có chút khí chất giang hồ, quen biết đủ loại người. Giao chuyện này cho ông ấy là thích hợp nhất."

Trương Phụng Minh có nét giống với Trương Mặc Vân ở hàng lông mày và làn da trắng, nhưng Trương Phụng Minh lại thiếu sự oai vệ của một doanh nhân, thay vào đó là vẻ hung hãn.

“Về sau ông ấy đối xử với gia đình anh thế nào?” Lý Vi Ý hỏi.

Trương Tĩnh Thiền liếc nhìn cô.

“Tôi cần biết cách đối xử với ông ấy ra sao!”

Trương Tĩnh Thiền bình thản trả lời: “Lúc trước ba tôi gặp khó khăn về tài chính, ông ấy cũng cho mượn 300 triệu. Sau đó, chúng tôi đã cắt đứt liên lạc. Khi tôi đi làm kiếm được tiền, điều đầu tiên tôi làm là trả hết nợ cho ông ấy và các họ hàng khác. Người ta nói ‘nợ tiền phải trả’, không ai nợ ai cả.”

Lý Vi Ý “ồ” một tiếng.

Trương Tĩnh Thiền giản lược chỉ dẫn cho cô cách gọi điện, Lý Vi Ý ngẫm nghĩ một lúc, rồi tự động nghiêm mặt, thể hiện ba phần lạnh lùng, ba phần kiêu ngạo, hai phần lươn lẹo và hai phần lạnh nhạt, bắt đầu nói: "Bác hai, dạo này bác có bận gì không?"

Đầu dây bên kia Trương Phụng Minh cười lớn: "Bác thì bận gì ngoài việc làm công cho bố cháu? A Thiền, dạo này cháu thế nào rồi?"

Lý Vi Ý: "Cũng như mọi khi thôi."

"Có chuyện gì mà gọi cho bác thế?"

Giọng điệu của Lý Vi Ý lạnh đi: "Bác hai, cháu nói thẳng luôn nhé, bác giúp cháu xử lý một người, tên là Chu Chí Hạo, sống ở khu dân cư Nguyệt Lượng Loan, có ba mặt bằng ở tòa nhà Ngân Huy của chúng ta, ngoài ra nhà họ còn có một cửa hàng quần áo và một cửa hàng đồ gia dụng ở đường Văn Hóa."

"Chưa từng nghe tới người này, hắn chọc giận thiếu gia nhà chúng ta sao?"

Lý Vi Ý mất kiên nhẫn nói: "Vậy thì đừng hỏi nữa, chỉ cần nói xem có làm được không? Không làm được cháu tìm người khác. Trong hai tháng, nhưng không dùng cách phạm pháp, cháu muốn làm cho nhà hắn không còn vốn mà trả nợ, tốt nhất là tìm ra lỗ hổng của họ, khiến cửa hàng nhà hắn phải đóng cửa, để hắn không còn tâm trí... mà theo đuổi một cô gái nữa. Nếu bác có thể giúp cháu chuyện này, cháu sẽ vô cùng biết ơn."

Trương Phụng Minh cười lớn: "Đúng là mối thù lớn nhỉ. Được, để bác tìm hiểu, chắc là không vấn đề gì. Chỉ có điều A Thiền, chuyện này đừng để bố cháu biết."

"Chuyện đó cháu biết rõ rồi."

"Chắc chắn người đó không phải thứ tốt lành gì nên cháu mới muốn xử hắn ta." Trương Phụng Minh thở dài, "Chỉ là nghĩ kỹ lại, việc này không dễ làm đâu, bác hai cũng phải mạo hiểm rất nhiều, lại phải nhờ quan hệ, bỏ tiền bỏ sức vào. Nếu không vì cháu, bác tuyệt đối không nhúng tay vào. Ai bảo cháu là cháu ruột của bác chứ. Sau này Phúc Minh là của cháu, bác hai cũng muốn giúp cháu."

Lý Vi Ý cảm thấy có chuông cảnh báo vang lên trong đầu, nhưng vẫn cười một cách tự tin: "Bác hai, cháu hiểu, sau này khi cháu lên nắm quyền, chắc chắn sẽ trọng dụng người nhà." Phúc Minh sắp sập rồi, lời hứa miệng kiểu này cô có thể nói cả trăm câu mà không trùng lặp! Nhìn Trình Duệ Nghiên mà xem!

Nhưng đây là lần đầu tiên Trương Phụng Minh nghe được lời hứa hẹn từ "anh", vui mừng đến nỗi giọng nói cũng run rẩy: "A Thiền, đúng là bác hai không nhìn nhầm cháu, quả nhiên là đứa trẻ trọng tình trọng nghĩa, yên tâm, việc này bác hai nhất định giúp cháu giải quyết xong, đảm bảo cháu hài lòng. Không làm cho tên họ Chu đó khóc ròng, bác không mang họ Trương, thằng nhãi con đó dám chọc giận nhà chúng ta, đúng là chán sống rồi..."

"Bác hai, bác hiểu cháu thật, ha ha ha ha! Sau này cháu nhất định sẽ không để bác thiệt thòi!"

Lý Vi Ý bật loa ngoài, sau khi cúp máy, liền thấy Trương Tĩnh Thiền đang nhìn mình với ánh mắt trầm tư.

“Sao vậy? Tôi đã nói đúng ý anh mà.”

Trương Tĩnh Thiền không biết phải nói gì. Lúc nãy anh chỉ dạy cô rằng không cần nói nhiều về nội tình với Trương Phụng Minh, chỉ cần mơ hồ để lộ ra rằng mình có thù với Chu Chí Hạo. Còn về việc Trương Phụng Minh lấy lòng, chỉ cần đáp lại vài câu là được.

Lý Vi Ý đã truyền đạt đủ ý, nhưng mỗi điểm, cô đều thêm phần diễn xuất của riêng mình, thể hiện một cách sinh động hình ảnh một công tử giàu có hư hỏng, háo sắc, độc ác và nhỏ mọn, hoàn toàn tương đồng với Trương Phụng Minh.

“Có phải anh hiểu lầm gì về tôi không?”

Lý Vi Ý: "Hả?"

“Thôi, phục vụ, tính tiền.” Anh sờ vào túi, rồi dừng lại, "Đưa tôi cái thẻ."

Cả hai đi về phía cửa nhà hàng, Lý Vi Ý nói: “Trước đây anh có nhiều người nịnh nọt xung quanh lắm nhỉ, cảm giác chắc là rất tuyệt đúng không?” Trên mặt cô là nụ cười mỉa mai rõ ràng.

Trương Tĩnh Thiền chỉ mới xuyên không đến đây cùng cô được vài giờ. Nhưng anh không đếm nổi, đây là lần thứ mấy mà bản thân luôn nhanh trí lại không biết đáp lại thế nào.

Lúc trẻ anh thực sự đã từng được người ta tâng bốc như ngôi sao. Chính vì vậy, khi gia đình suy sụp, đối với những người nịnh bợ kia, anh cũng từng ghét họ. Nhưng bây giờ, anh chỉ coi thường họ.

Những người bạn bình thường khi biết về quá khứ của anh, thường cố ý tránh nhắc đến. Chỉ có Lý Vi Ý là buông lời trêu chọc, như thể chuyện đó chẳng có gì quan trọng, nhưng bạn có thể cảm nhận được cô ấy hoàn toàn không có ác ý, chỉ đơn giản thấy buồn cười.

Anh bỗng cảm thấy những người đó và cả bản thân mình khi xưa thật nực cười, khối uất khí đã chôn sâu trong lòng anh rất lâu, dường như có dấu hiệu tan biến.

"Đi bên này." Anh kéo cổ áo của Lý Vi Ý, quay cô lại hướng khác, để tránh cho cô không tìm được cửa chính mà lại đi vào bếp của người ta.

Lên xe, Trương Tĩnh Thiền nói: "Cô gọi điện cho Hứa Dị... biết anh ta chứ?"

"Biết, trợ lý của bố anh, lần trước có gặp một lần." Lý Vi Ý nuốt những lời định nói, say rượu mà gõ cửa đòi nhào vào lòng anh trợ lý, còn giở trò ồn ào ép anh ta thề trung thành gì đó, tốt nhất không nên nhắc lại, giữ chút mặt mũi cho Trương Tĩnh Thiền.

Trương Tĩnh Thiền nhìn cô chăm chú: "Cô không nhận ra anh ta à?"

Lý Vi Ý: "Trước đây không quen, lần trước... chẳng phải đã quen rồi sao?"

Trong mắt Trương Tĩnh Thiền lóe lên ý cười, nói: "Cô làm tài chính ở Mộc Thần là như thế à?"

Lý Vi Ý: "???"

Anh lại không giải thích, lấy điện thoại ra, nói: "Thôi, Hứa Dị quá thông minh, cô..." Anh khẽ cười một tiếng, cúi đầu tìm số của Hứa Dị, nhắn tin.

Lý Vi Ý cảm thấy mình bị sỉ nhục, chắc chắn là do anh ta muốn trả thù vì cô vừa trêu anh ta! Cô không cam lòng, rướn đầu qua để nhìn điện thoại. Trương Tĩnh Thiền không quen với việc người khác lại gần như vậy, nhưng bên cạnh là chính gương mặt của mình, mất tập trung, cũng để mặc cô dí sát vào.

Lý Vi Ý vẫn thấy bất an, hỏi: “Anh Hứa… tinh quái lắm hả?”

“Ừ.”

“Vậy ý anh vừa nãy là gì? Lẽ ra tôi phải biết anh ta à?”

Trương Tĩnh Thiền không trả lời, Lý Vi Ý nhìn anh nhắn tin bằng một tay:

“Anh Hứa, giúp em tra một người.”

Vài giây sau, Hứa Dị trả lời: “Được, ai vậy?”

Trương Tĩnh Thiền nhập: “Chung Nghị, nhà ở ký túc xá nhà máy dệt Tiêu Gia Kiều, là một cựu quân nhân, gia đình chỉ có một người bố.” Đây đều là những thông tin mà Lý Vi Ý đã cung cấp cho anh ta trước đó.

Lý Vi Ý hiểu ra rằng đây là để kiểm tra lý lịch của Chung Nghị, xem anh ấy có đáng tin hay không. Cô không đề cập đến, nhưng Trương Tĩnh Thiền đã nghĩ đến.

Lý Vi Ý: “Cảm ơn Trương tổng!”

Trương Tĩnh Thiền không để ý đến thái độ nịnh nọt của cô, dường như đã quen với điều đó, rồi anh tiếp tục nhắn tin cho Hứa Dị: “Cố gắng cho em kết quả nhanh nhất nhá.”

Hứa Dị: “Không vấn đề gì.”

Chiếc Ferrari một lần nữa dừng lại trước khu ký túc xá nhà máy dệt, hai người đi đến trước cửa nhà Chung Nghị, Lý Vi Ý hỏi: “Anh đã nghĩ kỹ xem sẽ nói gì chưa?”

Trương Tĩnh Thiền nhét tay vào túi quần đồng phục, nói: “Giữa đàn ông với nhau không cần nói nhiều, tùy cơ ứng biến thôi.”

“... Nhưng bây giờ anh đang là nữ sinh trung học mà!”

“...”

*Đao quang kiếm ảnh: (刀光剑影) là một thành ngữ Trung Quốc, được dịch nghĩa đen là "ánh sáng của đao và bóng của kiếm." Thành ngữ này thường được dùng để miêu tả cảnh tượng chiến đấu căng thẳng, nguy hiểm với sự xuất hiện của vũ khí như đao, kiếm. Nó ám chỉ những cuộc xung đột khốc liệt, đầy hiểm nguy, hoặc một tình huống căng thẳng, có tính đe dọa.

Trong văn học hoặc trong ngữ cảnh khác, cụm từ này có thể được dùng một cách ẩn dụ để miêu tả những tình huống đối đầu gay gắt, quyết liệt, không chỉ giới hạn trong nghĩa đen về chiến tranh hay đấu kiếm, mà còn có thể ám chỉ sự cạnh tranh khốc liệt trong nhiều lĩnh vực khác như chính trị, kinh doanh, hoặc xung đột cá nhân.