Vong Hồn

Chương 22: Con hình nhân kỳ dị

5h chiều cùng ngày Hùng cùng Thoại và bà Xuyến đã về đến Đà Nẵng . Hùng thả Thoại và bà Xuyến ở ngang đường trong một chỗ vắng rồi nói :

— Làm phiền ông kiếm cho bà ấy một chỗ ở kín đáo , ông trông chừng bà ấy giúp tôi. Đừng ở quá gần với khu biệt thự , có chuyện gì nhớ gọi điện cho tôi ngay nhé.

Thoại gật đầu :

— Ông yên tâm đi , nghề của chúng ta chẳng biết gì ngoài nhà với đất đai..Tôi sẽ thu xếp cho bà ấy một chỗ ngon lành. Tôi chỉ lo cho ông khi quay lại ngôi biệt thự sẽ gặp nguy hiểm , dù chưa chắc chắn nhưng cô ta là một kẻ điên loạn. Không ai dám chắc cô ấy không gϊếŧ cả ông đâu.

Hùng cười :

— Tôi ở trong ngôi biệt thự chắc cô ta không dám bén mảng sang đâu. À còn bà Xuyến , nếu cô ta có gọi tới hỏi bà ở đâu thì bà cứ nói ở trong miền Nam hoặc ở đâu đó xa Đà Nẵng. Bà bảo với cô ta rằng đợi 1-2 ngày nữa khi đảm bảo được rằng không có ai theo dõi bà sẽ về đây để gặp cô ta. Tạm thời tìm cách kéo dài thời gian , nhưng quan trọng nhất là bà không được để lộ ra rằng đang đi với bọn tôi..

Bà Xuyến dạ vâng rồi gật đầu rối rít , xong xuôi Hùng chào Thoại rồi lái xe quay trở lại ngôi biệt thự . Trời tối dần , bản thân Hùng cũng rất sợ khi phải quay về ngôi biệt thự ma quỷ vào lúc này. Ban ngày ngôi nhà đã đủ khiến cho người ta sợ đến phát điên , chỉ cần nhớ lại những hình ảnh Hùng từng thấy trong ngôi nhà như cô gái không đầu đứng ở bồn rửa bát , hai con rắn đen xì bò trên bàn thờ của thầy cúng , hay những tiếng động kỳ quái phát ra khắp ngôi nhà mặc dù không có ai ở…Nghĩ thôi mà lạnh hết sống lưng , chưa kể giờ đây Hùng phải về đó một mình .

Có lúc quá sợ hãi Hùng định bụng để sáng mai , nhưng thời gian gấp rút , lại thêm việc gia đình ở ngoài Hà Nội không biết giờ ra sao , tất cả khiến Hùng vượt qua nỗi sợ mà lái xe tiến thẳng lên con đường trên núi heo hút , lạnh lẽo đến rợn người. Đến nơi cảnh vật im lìm , tĩnh mịch đến gai óc , xung quanh tối om chỉ có tiếng chim kêu lên những tiếng ngắt quãng , tiếng gió thổi qua những gốc cây giống như đang có ai huýt sáo , tiếng cành lá xì xào như đang có rất nhiều người thì thầm với nhau trong những khoảng tối tăm vô định hình. Mở cửa xe Hùng run rẩy đặt chân xuống , ngôi biệt thự không ánh đèn , liếc nhìn sang bên nhà Lan cũng tối đen như mực.

Hùng đánh bạo tiến vào trong , tuy đang bước nhưng rõ ràng Hùng cảm giác thấy đằng sau có một cánh tay đang đẩy nhẹ Hùng đi về phía trước. Hùng không dám quay lại nhìn , run rẩy lấy được chìa khóa Hùng mở cửa đẩy vào trong. Vừa mở cửa ra một luồng gió lạnh thổi thẳng vào mặt Hùng khiến Hùng lạnh cứng người. Bên trong khung cảnh âm u , tiêu điều , tiền vàng , tàn hương , đồ cúng của mấy ngày trước đang bay phần phật rải rác khắp ngôi nhà . Bên ngoài phòng khách tiếng gió biển đập vào cửa kính như có người đang dùng tay gõ đầy giận giữ đòi mở cửa. Rón rén với tay bật đèn , Hùng đóng cửa lại rồi bắt đầu thu dọn những thứ còn vương vãi trên sàn nhà. Cảm giác lạnh lẽo dần biến mất , ngôi nhà sáng lên trong bóng tối của núi rừng , đứng ở phòng khách Hùng nhìn xuống biển thấy đẹp vô cùng. Ngôi nhà lúc này không còn đáng sợ nữa , cô ta không xuất hiện…Dần lấy lại bình tĩnh Hùng nhìn đồng hồ vẫn còn sớm , lấy máy gọi cho người chủ đã nhận thầu sửa sang lại toàn bộ ngôi biệt thự Hùng tìm số rồi ấn gọi . Đầu dây bên kia bắt máy :

— Alo , chú Hùng đấy à…Sao ngôi nhà còn chỗ nào không ưng ý hay sao mà lại gọi cho anh tầm này. Có gì cứ bảo anh cho thợ đến sửa lại…

Hùng chào lại rồi vào vấn đề chính :

— Dạ không , anh làm ok lắm anh . Hôm nay em gọi là để hỏi anh một sô chuyện , anh nhớ kỹ lại cho em nhé…?

Bên kia đồng ý Hùng hỏi tiếp :

— Hôm anh với thợ sửa lại nhà có phát hiện điều gì bất thường không anh , kiểu như có thứ gì nó khác lạ , hay anh có tìm thấy cái gì mà nó giống với xương người không anh..?

Bên kia sợ hãi :

— Chết , sao lại có cả xương xẩu ở đây..?

Hùng không còn cách nào đành phải kể lại vụ án một cách tóm tắt cho anh Bắc sửa nhà nghe. Anh Bắc nghe xong nói :

— Chết thật , bảo sao mấy hôm đang làm cứ có người lăn ra ốm không rõ lý do. Bọn anh làm cái nghề này cũng tín lắm , nhà cửa đυ.c đẽo mà không cúng bái cứ thế mà làm là bị quở đấy. Anh cứ nghĩ chú làm lễ hết rồi…Nhưng không có đâu , nếu tìm thấy xác người, hay đầu người như chú nói thì anh phải báo lại chứ.

Hùng hỏi tiếp :

— Thế còn tầng hầm anh đã xuống chưa….?

Anh Bắc đáp :

— Tầng hầm nào nhỉ…? À cái chỗ bậc thang lên xuống bên ngoài sân trước phòng khách phải không…? Bọn anh cũng định xuống đó dọn nhưng cửa khóa với lại cũng nghĩ dưới đó chẳng có gì nên cũng không làm phiền chú. Mà cái khóa đấy chẳng chìa nào mở được , nên anh thôi…

Nghe đến cửa khóa thì Hùng rùng mình , cái hôm cu Long mò xuống dưới đó cửa làm gì có khóa , anh Bắc nói tiếp :

— Anh thì cũng không làm nhiều , đa số quân nó làm thôi . Mình giao cho mỗi đội một tầng…Để lát anh gọi lại cho hai thằng tổ trưởng xem khi làm bọn nó có phát hiện gì lạ không rồi anh gọi lại. Mà sao chú quan tâm đến vụ gϊếŧ người đó thế , có vấn đề gì liên quan đến ngôi nhà à..?

Hùng vội lấp liếʍ :

— Không anh ạ , cũng chưa chắc đã là thật đâu . Tự nhiên hôm nay em nghe hàng xóm người ta kể nên thấy hơi sợ. Nên hỏi lại anh cho chắc ấy mà , anh cứ hỏi xong gọi lại cho em nhé…Hay mai anh cho vài người đến đây dọn cho em cái tầng hầm được không..Dưới đó nhiều đồ cũ quá. Từ anh ra đến chỗ em chắc cũng phải trưa ấy nhỉ…Cho em độ 4-5 người , mấy ông trước làm ở đây rồi thì càng tốt.

Anh Bắc đồng ý hẹn Hùng trưa ngày mai rồi cúp máy , nhớ tới tầng Hầm ,lúc này đã là 9h tối. Hùng đánh bạo cầm đen pin mở cửa kính phòng khách rồi bước ra sân trước , bật hết đèn ngoài sân sáng trưng Hùng từ từ tiến xuống bậc thềm của tầng hầm . Cánh cửa tầng hầm với nước sơn trắng đã bong ra từng mảng. Hùng nhớ đèn điện dưới này đã hỏng , kéo cánh cửa mà bản lề của nó kêu lên kèn kẹt khiến Hùng sởn da gà . Con hình nhân nằm ở đoạn giữa của hầm , bước vào trong tiếng gió lùa từ biển vào cánh cửa tạo lên những tiếng :

“ Hú…hú….hú….hiu…hiu..”

Ánh đèn pin le lói trong căn hầm tối , đang đi Hùng đứng khựng lại vì có thứ gì đó đang kéo áo sau của Hùng lại không cho bước tiếp , Hùng sợ quá nhắm mắt nói :

— Đừng…đừng hại tôi…tôi đang giúp cô cơ mà….

Tuy vậy nhưng thứ đó vẫn không chịu buông tha cho Hùng, đi không được , quay trở lại không xong Hùng quay lại chiếu đèn pin xem đó là thứ gì. Chẳng có ai kéo Hùng lại cả , chỉ là áo của Hùng bị mắc vào một chiếc đinh nhô ra từ chiếc bàn cũ . Đúng là thần hồn nát thần tính , Hùng thở phào quay lại tiếp tục soi đèn tìm con hình nhân thì bỗng nhiên đồ đạc dưới tầng hầm bị đổ tung tóe , cái bàn đằng sau Hùng ban nãy cũng đổ ập xuống , ngăn kéo bung ra . Từ trong ngăn kéo rơi ra một quyển vở khá dày , quyển vở đóng đầy bụi nhưng không tài nào mở được vì bị khóa . Quay mặt lại Hùng hốt hoảng giật mình , con hình nhân ban nãy cũng đã bị xô xuống đất từ bao giờ , ánh đen pin soi đúng cái đầu của nó , nó đang hướng mặt về phía Hùng với một nụ cười được thêu dài đến mang tai.

Tìm được con hình nhân Hùng vội vàng ôm lấy nó chạy ngay ra bên ngoài , trên tay vẫn cầm quyển sách ban nãy . Thoát được khỏi tầng hầm mà Hùng có cảm giác mình như vừa đi từ địa ngục trở lại trần gian. Mồ hôi ướt đẫm , con hình nhân khá lớn nhưng lại nhẹ như bấc , bên trong xốp xốp có lẽ toàn vải và bông. Đem con hình nhân vào trong nhà , đặt lên bàn phòng khách Hùng dùng tay ấn ấn thử vào nó xem bên trong có giấu thứ gì không , nói thẳng ra là Hùng muốn xem bên trong có gì cứng cứng như xương người không..Nhưng phần bụng , tay chân của con hình nhân không có gì…Đến phần đầu , đầu con hình nhân được làm to hơn cả đầu người bình thường , có cả tóc tai , mũi miệng…Phải nói cái người làm ra con hình nhân này cũng phải rất dị , cả bộ tóc giả được khâu chết luôn vào đầu con hình nhân , cái này đặt ngoài sân đến trộm còn khóc thét chứ nói gì chim với chóc , khẽ lấy tay ấn vào phần chính giữa cái đầu thì có gì đó bên trong cưng cứng . Hùng kinh hãi rụt tay lại lùi về phía sau. Trong đầu con hình nhân quả thật có chứa một cái gì đó bí mật….

—————-