Sau Khi Thất Nghiệp Tôi Về Quê Trồng Rau Nuôi Cá

Chương 13

Anh nhân viên giao hàng nhìn theo bóng lưng khuất dần của Cố Dĩ Nam: "Xinh đẹp thật đấy, khí chất cũng tốt nữa, không biết đã có bạn trai chưa nhỉ?"

Ông chủ trạm giao hàng liếc xéo anh nhân viên giao hàng: "Cậu đừng có mơ mộng hão huyền nữa, con gái nhà người ta trắng trẻo, xinh đẹp như tiên nữ như thế, sao có thể để ý đến một tên giao hàng như cậu chứ?"

Anh nhân viên giao hàng: "Biết đâu được?"

"Biết đâu cái gì mà biết đâu, còn không mau đi giao hết đống hàng này đi."



Cố Dĩ Nam lái xe ba bánh về đến thôn, gió mát thổi qua, thổi những bông lúa chín vàng hai bên đường lay động xào xạc.

Cố Dĩ Nam chở hạt giống về nhà, dỡ hàng xong thì vội vàng trả xe cho nhà bà Lưu, sân nhà bà Lưu rộng rãi, đang phơi đầy lúa chín vàng, phơi thêm hai hôm nữa chắc là khô.

Trong nhà bà Lưu vọng ra tiếng chơi mạt chược: "Ba vạn."

"Ăn."

"Sao lần nào bà cũng ăn được thế?"

"Ăn của bà mấy lá bài thì sao nào? Tôi còn muốn tới kìa."

"Mơ đi, làm gì có chuyện dễ dàng cho bà như vậy."

Mấy bà cụ vừa chơi vừa đấu khẩu, tiếng cười nói rộn ràng.

Cố Dĩ Nam lái xe ba bánh vào sân, cất tiếng gọi: "Bà Lưu ơi, con để xe ở trong sân nhé."

"Cứ để đó đi." Bà Lưu cầm quạt nan đi ra khỏi nhà: "Nam Nam mau vào nhà đi, trong nhà mát hơn."

Cố Dĩ Nam vào nhà, nhìn thấy bà nội Cố đang ngồi ở một góc, bà cụ đeo kính lão, đang chăm chú xem mọi người chơi bài.

Cố Dĩ Nam chào hỏi mấy bà cụ, sau đó ngồi xuống bên cạnh bà nội Cố, nhỏ giọng hỏi: "Bà nội, bà có thắng không ạ?"

"Hôm nay bà nội con may mắn, thắng được mười mấy tệ rồi."

Người già ở trong thôn chơi mạt chược chỉ để giải khuây, thắng thua không nhiều.

Bà Lưu bưng đĩa dưa hấu đã cắt đến cho Cố Dĩ Nam: "Nam Nam, ăn dưa hấu đi con, vừa lấy từ trong tủ lạnh ra đấy, ăn ngon lắm."

"Cảm ơn bà Lưu ạ." Cố Dĩ Nam nhận lấy dưa hấu, cắn một miếng nhỏ, dưa hấu mọng nước, rất ngọt, lại mát lạnh, ăn rất ngon.

"Quả dưa hấu này ngon thật đấy, ngon hơn quả nhà Tiểu Lý cho hôm trước nhiều."

"Dưa nhà nó bị vườn cây che mất, sao mà ngọt được." Bà Lưu nói: "Tiểu Lý đúng là tham lam, cái gì cũng muốn trồng."

Ngoài vườn cam và vườn lê có sẵn, trên núi còn có một ít cây anh đào, cây mận, cây quả sổ, những thứ này đều là do Tiểu Lý thuê đất rồi trồng thêm.

Lý do trồng những loại cây ăn quả này là vì Tiểu Lý thấy giá cao, trồng được mùa thì có thể bán được nhiều tiền hơn, nhưng vì thiếu kinh nghiệm, cộng thêm việc trồng lẫn lộn nhiều loại cây nên chỉ có cam và lê là phát triển tốt.

Một bà cụ khác là bà Văn lên tiếng: "Đúng rồi, mọi người có biết nhà Tiểu Lý không định thuê vườn cây nữa không?"

"Không biết." Bà nội Cố liếc nhìn bà cụ đối diện: "Bà nghe ai nói vậy?"

"Nghe mẹ Tiểu Lý nói." Bà cụ Văn kể lại chuyện hôm qua bà ấy đi chợ gặp mẹ Tiểu Lý.

"Bây giờ Tiểu Lý đã phẫu thuật rồi, sau này có thể không làm được việc nặng nữa, vườn cây cũng không có ai quản lý, cho nên bọn họ muốn sau khi thu hoạch lê xong thì sẽ không thuê nữa, đến lúc đó sẽ lấy lại tiền đặt cọc rồi đến huyện mở một tiệm tạp hóa nhỏ, ngồi ở cửa hàng thu tiền cho nhàn."

"Bọn họ thuê 20 năm, bây giờ mới được 7 năm, trong thôn có cho bọn họ lấy lại không?"

"Tôi thì không sao, chỉ xem thôn trưởng nói thế nào." Mấy bà cụ ngồi đây đều có quan hệ tốt với nhà Tiểu Lý, cũng thông cảm với hoàn cảnh của nhà họ.

"Trừ phi tìm được người khác thuê lại, nếu không thì thôn trưởng chắc chắn sẽ không đồng ý." Bà Lưu nói.

Bà nội Cố đặt vỏ dưa hấu xuống, sau đó lau tay: "Tiền đặt cọc cũng không nhiều, so với tiền thuê hàng năm bọn họ đưa cho chúng ta thì ít hơn nhiều, nếu Tiểu Lý thật sự không muốn thuê nữa thì thôn trưởng cũng không làm gì được."