Bà nội Cố ngồi xuống bàn ăn: "Mua xe làm gì? Đường quê gập ghềnh, lãng phí tiền bạc."
Cố Dĩ Nam bày bát đũa, ngồi đối diện với bà nội Cố, múc từng thìa cháo đậu xanh đã nguội, cháo đặc sánh, đậu xanh tơi mềm: "Bà nội, con mua xe rồi sau này có thể chở hàng, cũng có thể chở bà đi chợ."
"Đi bộ đến chợ chỉ mất nửa tiếng, cần gì phải đi xe." Thật ra trong lòng bà nội Cố không đồng ý việc cháu gái ở nhà trồng rau, dù sao cũng là sinh viên đại học, không đến thành phố lớn kiếm nhiều tiền, về quê trồng rau thì ra thể thống gì, nói ra cũng khiến người ta chê cười.
Cho nên bà định đợi cháu gái ở nhà thêm một thời gian, đợi khi nào cháu gái nghỉ ngơi đủ rồi, hết hứng thú với việc trồng trọt thì sẽ khuyên cháu gái quay lại thành phố làm việc.
Nhưng Cố Dĩ Nam đã hạ quyết tâm, sẽ không thay đổi chủ ý: "Bà nội, hôm nay con gieo hạt rau bina với cải thảo rồi."
Cái muỗng trên tay bà nội Cố khẽ run lên: "Đừng có lãng phí đất của bà."
Ngừng một chút, bà nội Cố lại hỏi: "Nam Nam, con thật sự muốn trồng rau à?"
Nếu là trước đây, Cố Dĩ Nam sẽ tha thiết với cuộc sống phồn hoa nơi thành thị hơn, nhưng hiện tại sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, cô đã không còn thích nghi được với cuộc sống hối hả nữa, cô càng muốn được ở bên người thân hơn: "Bà nội, con đã suy nghĩ kỹ rồi."
"Rau nhà mình ngon như vậy, chắc chắn sẽ có rất nhiều người mua."
Mấy hôm nay bà nội Cố ăn rau trong vườn quả thật ngon hơn trước, cũng không biết tại sao, bà cũng không nghĩ đến Cố Dĩ Nam: "Rau nhà người ta cũng ngon mà."
"Không có rau nào ngon bằng rau nhà mình." Cố Dĩ Nam biết bà nội nói như vậy là hoàn toàn không phản đối nữa: "Bà nội, rau trồng vẫn còn ít quá, những mảnh đất khác của nhà mình có phải đã cho người ta thuê hết rồi phải không ạ?"
Bà nội Cố biết ý của cháu gái, cũng biết từ nhỏ đến lớn cô luôn là người có chủ kiến, biết lúc này cháu gái sẽ không đổi ý, thôi thì thôi vậy, con cháu tự có phúc phần của mình, bà cũng không nói nữa, muốn làm gì thì làm, cùng lắm là sau này lỗ vốn thì bà lấy tiền tiết kiệm ra bù vào là được: "Vậy ngày mai con đi đòi lại đất đi."
Sáng hôm sau, bà nội Cố dẫn Cố Dĩ Nam đến nhà những người trong thôn đã thuê ruộng nhà mình để trồng lúa, hẹn sau khi gặt lúa xong sẽ trả lại ruộng.
Nhà họ Cố có tổng cộng bốn mẫu ruộng nước, tám mẫu ruộng khô, mười hai mẫu đất là đủ cho Cố Dĩ Nam sử dụng rồi, chờ khi nào mở rộng thị trường rồi thuê thêm đất, trồng thêm rau.
Sau khi xác nhận người dân sẽ trả lại ruộng trong thời gian sớm nhất, Cố Dĩ Nam liền lên mạng đặt mua một lượng lớn hạt giống và dụng cụ nông nghiệp, mấy ngày sau, vào buổi chiều, Cố Dĩ Nam nhận được điện thoại của nhân viên giao hàng, bảo cô đến điểm nhận hàng ở thị trấn lấy hàng.
Cố Dĩ Nam mượn xe ba bánh của nhà bà Lưu, lái xe ba bánh chạy về phía thị trấn, bụi bay mù mịt.
Vì mua khá nhiều đồ, nhân viên giao hàng tìm một lúc lâu mới tìm đủ.
Cố Dĩ Nam mua một chai nước khoáng: "Mọi người không thể giúp chở đến tận thôn được sao? Thỉnh thoảng một lần thì không sao, nhưng lần nào cũng phải đến đây lấy hàng, vừa tốn thời gian vừa mệt."
"Cô ít khi ở nhà đúng không?" Thấy Cố Dĩ Nam xinh đẹp, anh nhân viên giao hàng kiên nhẫn giải thích: "Trong thôn cô toàn người già với trẻ nhỏ, ít hàng hóa lắm, số lượng không đạt tiêu chuẩn thì bọn tôi không giao đâu, nếu cô muốn giao hàng tận nhà thì phải đưa thêm năm tệ nữa."
"Thật ra từ đây lái xe đến thôn cô cũng chỉ mất 10 phút, rất tiện mà, không cần phải tốn thêm tiền đâu."
Cố Dĩ Nam biết ngành giao hàng coi trọng số lượng, không thể vì một người mà giao hàng tận nơi, cô nói lời cảm ơn, sau đó lại lái xe ba bánh chạy về, cả đi cả về mất tổng cộng 20 phút.