Sau Khi Vạn Người Ghét Phản Diện Thức Tỉnh

Chương 2

Những người theo đuổi đó là ai nhỉ, cậu liếc nhìn Triệu Vân Hoành, Triệu Vân Hoành nhận thấy ánh mắt của Thẩm Tầm Tinh, mỉm cười: "Lần này về còn đi nữa không?"

"Tùy tâm trạng." Thẩm Tầm Tinh tùy ý đáp lại một câu.

Triệu Vân Hoành không phải là người theo đuổi Giang Tinh Nhiễm, trong cốt truyện hai người chỉ là bạn từ nhỏ, chỉ là trong cốt truyện sau khi mình chết, hai người đột nhiên trở mặt, trong sách không đề cập đến lý do, cũng thật kỳ lạ.

Nhưng hồi nhỏ người này cũng là thành viên trong nhóm nhỏ của Giang Tinh Nhiễm, ngoài Triệu Vân Hoành ra, hầu hết đều là người theo đuổi Giang Tinh Nhiễm, luôn bài xích Thẩm Tầm Tinh, vì vậy Thẩm Tầm Tinh không có ấn tượng tốt về Triệu Vân Hoành.

Giang Tinh Nhiễm sao, Thẩm Tầm Tinh vừa nghĩ đến cái tên này đã cảm thấy bực bội, hồi nhỏ cậu vì đối đầu với Giang Tinh Nhiễm mà bị cô lập, thanh danh luôn bị so sánh chà đạp không nói, anh chị của cậu còn vì cậu ta mà gặp chuyện, cuối cùng công ty cũng rơi vào tay cậu ta.

Thẩm Tầm Tinh nghĩ hay là mình đào mộ tổ nhà Giang Tinh Nhiễm rồi? Nếu không thì sao lại xui xẻo như vậy.

Nhân lúc Thẩm Tầm Tinh đang ngẩn người, Triệu Vân Hoành đã lái xe vào chỗ ở. Hắn giúp Thẩm Tầm Tinh xách hành lý xuống, sau đó ngồi xuống trên ghế sofa, không có ý định rời đi.

Thẩm Tầm Tinh có hơi không kiên nhẫn, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài, nhìn Triệu Vân Hoành đang ngồi trên ghế sofa, cười khách sáo: "Sao vậy, cậu chủ Triệu Tứ muốn ở lại ăn cơm sao?"

Triệu Vân Hoành là con thứ tư trong nhà, gọi là Triệu Tứ nghe không hề lọt tai, vì vậy ngoài vị trước mặt ra thì cũng không có ai gọi như vậy.

Triệu Vân Hoành không nói gì, chỉ cười một cách bí ẩn.

Thẩm Tầm Tinh trơ mắt nhìn đối phương đứng dậy đi ra ngoài, rồi mở cửa căn hộ đối diện: "Cậu út Thẩm, hay là sang nhà tôi ăn cơm nhé."

Thẩm Tầm Tinh: "..."

Ai có thể nói cho cậu biết! Tại sao Triệu Vân Hoành lại sống ở căn hộ đối diện vậy!

Nụ cười gượng gạo trên mặt Thẩm Tầm Tinh vụt tắt, cậu không chút cảm xúc đóng cửa lại.

Triệu Vân Hoành cũng không giận, vừa ngân nga vừa bước vào nhà mình.

Đuổi Triệu Vân Hoành đi rồi, Thẩm Tầm Tinh bắt đầu dọn dẹp qua loa. Căn hộ được bài trí rất tao nhã, đúng là phong cách cậu thích.

Thẩm Tầm Tinh chú ý đến chậu hoa trước cửa sổ sát đất.

Hoa bạc hà và hoa linh lan đang nở rộ. Hồi nhỏ cậu sống với bà ngoại, bà rất thích chăm sóc cây cối, cậu cũng thừa hưởng luôn sở thích này. Ở căn hộ bên nước ngoài, cậu còn đặc biệt làm một phòng trồng hoa, nhưng khi về nước thì không tiện mang theo, đành phải gửi lại cho bạn bè.

Cậu bước lại gần, muốn nhìn kỹ hơn, lại thấy ở góc ban công phòng khách có vương vãi dụng cụ làm vườn và phân bón, đều là những loại cậu hay dùng. Điều này khiến cậu hơi bất ngờ, chị cả anh hai lại hiểu rõ sở thích của cậu đến thế sao?

Sau khi suy nghĩ không ra, Thẩm Tầm Tinh đứng dậy định tìm gì đó ăn.

Mấy năm nay cậu sống một mình ở nước ngoài, đã đổi qua nhiều người giúp việc, cho đến bốn năm trước, dì Chu - người giúp việc lâu năm nhất của cậu, về nước chăm sóc cháu, Thẩm Tầm Tinh cũng không thuê người khác nữa. Thỉnh thoảng cậu sẽ sang nhà bạn bè ăn ké, nhưng phần lớn thời gian đều sống qua ngày bằng đồ ăn nhanh.

Triệu Vân Hoành gõ cửa thì thấy Thẩm Tầm Tinh đang cầm một gói đồ ăn nhanh.

"Ồ, cậu chủ Thẩm nói mời tôi ăn cơm là ăn cái này à?"

"Ai nói muốn mời cậu ăn cơm."

Thẩm Tầm Tinh nhíu mày, sự thân thiết đột ngột của Triệu Vân Hoành khiến cậu cảnh giác. Cậu nhớ rõ trước khi ra nước ngoài, quan hệ của hai người không tốt, thậm chí còn đến mức đối đầu.

Nghĩ kỹ lại, nói như vậy cũng không chính xác, ai cũng có quan hệ không tốt với cậu. Lúc đó, trong nhóm bạn cùng trang lứa, mọi người đều nói cậu tính tình tùy hứng, ngang ngược, là người không nên chọc vào.

Đôi mắt Triệu Vân Hoành khẽ cong cong, đưa tay vuốt phẳng chữ Xuyên ( 川) trên trán Thẩm Tầm Tinh, cười nói: "Vậy tôi nấu cơm mời cậu chủ Thẩm ăn thì sao đây."

Thẩm Tầm Tinh gạt tay Triệu Vân Hoành ra, mặt không cảm xúc nói: "Đừng động tay động chân", rồi nhìn hắn từ trên xuống dưới với vẻ nghi ngờ: "Cậu còn biết nấu ăn à, có ăn được không đấy?"

"Chắc chắn là ngon hơn cậu rồi, đi thôi, cậu chủ." Triệu Vân Hoành nhanh tay đoạt lấy đồ ăn nhanh trong tay Thẩm Hành Tinh, rồi lôi cậu ra ngoài.