[Vô Hạn Lưu] Cá Mặn Tiểu Tang Thi

Chương 38

Tìm kiếm suốt đêm cũng không thu hoạch được gì.

Không giống như thành phố, thôn làng này vô cùng yên tĩnh vào ban đêm.

Nghĩ rằng nơi đây là một ngôi nhà có ma, lúc sắp thϊếp đi, Tô Vãng Sinh lại bắt đầu cảm thấy hơi rờn rợn, hắn không tự chủ được tưởng tượng, không biết trên chiếc giường này đã từng có người chết nằm qua chưa.

Hắn muốn hỏi Ninh Tô có sợ không thì lại thấy cậu đã nằm thẳng, kéo chăn bông lên đến cổ, “Tiếc thật, chỉ có thể ở năm ngày.”

“…”

Nỗi sợ hãi của Tô Vãng Sinh lập tức bốc hơi không còn một mảnh, tối nay hắn có lẽ là người ngủ sớm nhất trong số những người chơi bình thường.

Bóng tối mịt mù bao trùm thôn Hòe Dương.

Bóng đêm đen đặc đến gần như có thể hóa thành thực chất, phập phồng trong gió khuấy đảo ra một bóng người nhưng lại dường như không phải người.

Như là một thứ gì đó đang vật lộn trong màn đêm dày đặc và nhớp nháp, nhưng lại không có cách nào thoát ra được.

Ninh Túc khẽ nhíu mày, hô hấp càng ngày càng khó.

Cậu cảm thấy có thứ gì đó đang nằm trên ngực mình, còn luôn nhìn chằm chằm vào cậu trong bóng tối mà không hề nhúc nhích.

Ninh Túc đột nhiên mở mắt ra.

Trong phòng tối đến nỗi ngay cả ánh trăng cũng không thể xuyên vào.

Trên ngực không có gì cả, xung quanh đều yên tĩnh

Lỗ tai Ninh Túc giật giật, bỗng nhiên xốc chăn lên nhảy xuống giường.

Cậu nhảy rất bất ngờ mà còn bất ngờ hơn nữa là cú nhảy xa đến tận hơn ba mét.

Có tiếng sột soạt sột soạt từ trong phòng tắm phát ra, Ninh Túc vừa bước nửa bước đến trước cửa phòng tắm, âm thanh lập tức biến mất.

Đèn ngoài hành lang của biệt thự đều bật sáng, nương theo tia sáng từ bên ngoài hành lang hắt vào khe hở phòng ngủ, Ninh Túc nhìn thấy một cái tròng mắt nằm cách cửa phòng tắm không xa.

Tròng mắt to tròn sạch sẽ không dính chút máu nào lẳng lặng nhìn Ninh Túc.

Ninh Túc quay đầu nhìn Tô Vãng Sinh đang ngủ say, trong bóng tối dày đặc, cậu mất mấy giây đồng hồ mới có thể nhìn thấy chỗ phồng lên trên mi mắt đang nhắm nghiền của hắn, xác định tròng mắt này không phải của hắn.

Khi Ninh Túc quay lại đầu lại nhìn tròng mắt kia, từ trong bóng đêm có một cánh tay nhỏ bé đang thò ra từng chút một khỏi phòng tắm.

Đó là cánh tay của một đứa trẻ, cả bàn tay đều là màu xám xịt, móng tay ngắn cũn màu tím đen, hơi bò về phía trước, cuối cùng cũng sắp chạm vào được tròng mắt kia.

Ninh Túc nhấc chân lên dẫm cái tay nhỏ đó.

“…”