[Vô Hạn Lưu] Cá Mặn Tiểu Tang Thi

Chương 37

Khi họ đến đây thì trời đã xế chiều, sau lưng là hoàng hôn đỏ cam, những bông hoa màu máu khẽ đung đưa trong gió, như thể máu tươi trào dâng hưng phấn, mang theo một hơi thở khủng bố khiến người ta sởn da gà, thậm chí hương hoa bay trong gió còn thoang thoảng một mùi tanh.

Mười hai người cẩn thận đi vào biệt thự.

Nghe nói bọn họ sẽ ở biệt thự đó, người dân trong thôn còn nhiệt tình giúp họ dọn dẹp trước, nhìn thấy ánh đèn sáng sủa ấm áp trong phòng khách, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Trần Thiên nói: “Để an toàn, hai đến ba người sẽ ngủ chung một phòng được không?”

Thấy áo đen không phản đối, bọn họ bắt đầu chia người.

Chúc Song Song và Trần Tình đều là con gái nên ở chung một phòng, Ninh Túc hiển nhiên được xếp chung với Tô Vãng Sinh.

Sau khi phân phòng xong, họ chuẩn bị về phòng để lần tìm manh mối.

Buổi tối bọn họ cùng nhau trao đổi thông tin, ngoài việc nhà thờ không có phát hiện gì khác, từng người đều trở về phòng.

Khi họ chia tay, có một vài người rõ ràng trở nên bực bội hơn, một ngày trôi qua nhưng họ vẫn chưa tìm được manh mối nào.

Bên áo đen cũng vậy, tên béo nói: “Bình yên đến đáng sợ, tại sao lại không xảy ra chuyện gì lớn kia chứ, người chết đâu rồi?”

Lời này của hắn rất khó nghe, nhưng quả thực người chết đôi khi sẽ đưa ra manh mối.

Ninh Túc không quan tâm người khác nghĩ gì, cậu lên lầu với cái chăn do người dân đưa cho, thấy có thể tắm nước nóng lại càng hài lòng hơn.

Nhưng Tô Vãng Sinh sống trong ngôi nhà ma ám này lại không có bình tĩnh như cậu, thấy Ninh Túc chuẩn bị đi tắm, hắn nhìn vào trong phòng tắm nói: “Nước hút âm, phòng tắm là nơi quỷ thích nhất.”

Không biết có phải là do lâu rồi không có ai ở không, đèn trong phòng tắm rất mờ, dưới ánh đèn nhấp nháy trong phòng tắm, bầu không khí u ám và ảm đạm lại càng tăng thêm.

Hắn nhìn gương và bồn cầu, lại nhìn về phía vòi hoa sen, “Cậu nói xem, có khi nào vừa mở vòi hoa sen lên thì máu người sẽ phun ra không?”

Ninh Túc nghe hắn nói vậy hai mắt bỗng sáng rực, đôi môi mím lại một cái, “Ước gì được như anh nói.”

Tô Vãng Sinh: “?”

Tô Vãng Sinh nghi ngờ hai mắt và lỗ tai mình có vấn đề, nhưng lúc này Ninh Túc đã bước vào tắm rửa.

Tô Vãng Sinh không có lựa chọn nào khác ngoài việc tìm kiếm manh mối trong phòng.

Căn phòng này có lẽ là phòng ngủ dành cho khách, chỉ có một chiếc giường lớn và phòng tắm, ngoài ra không có manh mối nào do chủ nhân để lại.