Không phải mơ, tất cả đều là thật. Mẹ Giang mừng đến phát khóc, nước mắt lăn dài trên má.
“Sao mẹ lại khóc nữa rồi?” Tiểu Đào Đào khoanh chân ngồi bên cạnh, đưa tay lau nước mắt cho bà, giọng nói mềm mại: “Khóc sẽ không đẹp đâu.”
Mẹ Giang cố gắng gượng cười, gật đầu, nhưng khi nhìn thấy cô con gái đã mất tích từ lâu, bà lại không kìm được nước mắt.
Tiểu Đào Đào thấy mẹ khóc dữ dội hơn, khó hiểu thở dài: “Sao mọi người đều thích khóc thế?”
“Bởi vì mẹ quá vui.” Mẹ Giang đưa tay vuốt ve gương mặt bầu bĩnh của Tiểu Đào Đào, tất cả đều là thật.
Tiểu Đào Đào cau mày: “Vui thì phải cười chứ ạ.”
Mắt mẹ Giang ngấn lệ, bà cố gắng mỉm cười: “Ừ, con nói đúng.”
“Đương nhiên rồi ạ.” Tiểu Đào Đào đắc ý nhướng mày, cô bé nói gì cũng đúng!
Mẹ Giang mỉm cười đáp lại, nhưng cười được một lúc, bà lại rưng rưng nước mắt.
Tiểu Đào Đào thấy vậy, lại khẽ thở dài, sao người lớn lại thích khóc thế nhỉ?
“Mẹ đừng khóc nữa được không ạ?” Tiểu Đào Đào như một người lớn, móc từ trong túi áo ra một viên chocolate, nhét vào tay mẹ Giang: “Đây, mẹ ăn đi, ăn xong thì đừng khóc nữa.”
Mẹ Giang ngơ ngác nhìn viên chocolate trong lòng bàn tay, sau đó ngẩng đầu nhìn Tiểu Đào Đào cũng đang cầm một viên chocolate.
Tiểu Đào Đào bóc vỏ chocolate, bỏ vào miệng, sau đó vừa nhai ngon lành, vừa nhìn mẹ: “Mẹ ăn đi ạ.”
Nói xong, cô bé nhớ đến dáng vẻ mẹ nằm bất động trên sàn nhà, chắc chắn là không có sức để bóc vỏ chocolate, nên vội vàng chạy đến giúp: “Để con bóc cho mẹ.”
Tiểu Đào Đào bóc vỏ chocolate, đút cho mẹ: “Có ngọt không ạ?”
mẹ Giang gật đầu: “Ngọt.”
Đây là viên chocolate ngọt ngào nhất mà bà từng được ăn trong đời.
Tiểu Đào Đào đắc ý gật gật đầu: “Ngọt lắm ạ.”
Mẹ Giang nhìn Tiểu Đào Đào, cô con gái mà bà đã tìm kiếm bấy lâu nay, bà cảm thấy hôm nay là ngày hạnh phúc nhất trong đời. Bà nhìn Tiểu Đào Đào không chớp mắt, như thể nhìn thế nào cũng không đủ.
Tiểu Đào Đào ăn xong một viên chocolate, lại móc trong túi áo ra một viên khác, vị ngọt ngào khiến mắt cô bé cong thành hình trăng khuyết.
Mẹ Giang thấy cô bé liên tục lấy kẹo trong túi áo ra, không nhịn được hỏi: “Con thích ăn kẹo lắm à?”
Tiểu Đào Đào gật đầu.
“Vậy con còn thích ăn gì nữa?” Mẹ Giang lại hỏi thêm một câu, lúc tỉnh táo, bà muốn tìm hiểu thêm về con gái.
“Nhiều lắm ạ.” Tiểu Đào Đào bẻ ngón tay, vừa đếm vừa nói: “Con thích ăn mì gói, bánh kem, đồ nướng, thịt xiên, còn có khoai tây chiên, coca mà anh trai ngốc mua nữa…”
Mẹ Giang nghe toàn là đồ ăn vặt: “A Ly toàn cho con bé ăn mấy thứ này thôi sao?”
“À đúng rồi, con còn thích ăn bánh bao trắng mà Đại sư phụ ở chùa làm nữa, ngon lắm ạ.” Tiểu Đào Đào lập tức giới thiệu tay nghề của Đại sư phụ cho mẹ: “Sau này con đưa mẹ đi ăn nhé.”
Mẹ Giang nhớ đến việc Tiểu Đào Đào lớn lên ở chùa: “Trước đây con ở chùa làm gì?”
Tiểu Đào Đào suy nghĩ một lúc rồi nói: “Niệm kinh, ăn cơm, luyện võ ạ.”
Mẹ Giang ngạc nhiên nhìn cô bé: “Con còn học võ nữa sao?”
Tiểu Đào Đào gật đầu: “Con giỏi lắm đấy ạ.”
Vừa nói, cô bé vừa chống tay xuống thảm, ưỡn mông, đi đến chỗ trống, bày ra tư thế ngồi tấn, miệng còn tự mình đếm nhịp: “Hây ha!”
Mẹ Giang chăm chú nhìn Tiểu Đào Đào múa may, thật tốt!
“Con còn biết làm động tác này nữa này.” Tiểu Đào Đào giơ chân lên, làm động tác “kim kê độc lập”, vừa mới đứng được hai giây đã không giữ thăng bằng được, loạng choạng ngã về phía sau.
Đúng lúc này, Giang Ly gõ cửa bước vào, nhìn thấy Tiểu Đào Đào ngã nhào dưới chân mình, anh nói: “Sáng sớm đã muốn ăn vạ anh rồi à?”
Tiểu Đào Đào trợn mắt nhìn anh trai ngốc dám vu oan mình: “Đồ ngốc!”
“Em mới ngốc.” Giang Ly đi đến bên cạnh mẹ, cùng với điều dưỡng đỡ bà dậy, đặt lên xe lăn: “Mẹ, hôm nay mẹ thấy thế nào?”