Tiểu Hòa Thượng Nổi Đình Nổi Đám Ở Show Sinh Tồn

Chương 31

Cái giường bị Tiểu Đào Đào nhảy sập mất rồi, đương nhiên không thể ngủ trong căn phòng này được nữa. Cô bé đành phải sang phòng cho khách kế bên ngủ, lần này cô bé không dám nghịch ngợm nữa, nhẹ nhàng trèo lên giường.

Ngồi trong chăn, Tiểu Đào Đào đột nhiên nhớ đến chuyện mình vừa làm, cô bé chột dạ nhìn xuống cái bụng tròn vo, đưa tay sờ sờ, một lớp thịt mềm mại, giống như món mì lạnh mà anh Tiểu Tranh mua hôm trước, lớp lớp chồng lên nhau.

Tiểu Đào Đào sờ bụng thêm vài cái, bỗng nhiên thấy hơi khó chịu, hình như bụng cô bé to lên thật rồi.

Cô bé hít một hơi thật sâu, bụng vẫn phồng lên như cũ, hu hu, khó chịu quá!

Tiểu Đào Đào muốn khóc mà không khóc được, cô bé uể oải nhìn cái bụng phồng lên của mình, khẽ thở dài, sau đó im lặng nằm xuống.

Nằm xuống rồi, cô bé kéo chăn lên che bụng lại, như vậy là không nhìn thấy bụng nữa rồi, không thấy thì sẽ không khó chịu nữa.

Vì lại vô ý gây họa, nên Tiểu Đào Đào không dám nhờ anh trai ngốc mở kinh Phật cho nghe nữa, cô bé nhắm mắt, thầm niệm kinh văn, ru bản thân chìm vào giấc ngủ.

Đi xe cả ngày, Tiểu Đào Đào rất mệt, chẳng mấy chốc đã ngủ say, theo từng nhịp thở, cái bụng lại phập phồng lên xuống.

Gió hè oi ả, ban đêm lại có gió nhẹ thổi qua, đêm nay, ai nấy đều ngủ rất ngon, khóe môi khẽ nhếch lên.

Lúc Tiểu Đào Đào tỉnh lại thì đã là sáng sớm hôm sau. Ánh nắng ban mai rực rỡ xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng, tiếng chim hót líu lo vang lên không ngớt.

Tiểu Đào Đào trở mình ngồi dậy, dụi dụi mắt, sau đó men theo tiếng chim hót đi đến bên cửa sổ. Bên ngoài có một cái cây lớn sum suê, cành lá xum xuê đậu đầy chim chóc.

Tiểu Đào Đào nhón chân, mở cửa sổ, vui vẻ chào hỏi lũ chim đang ríu rít ngoài kia: “A Di Đà Phật.”

Lũ chim nhỏ kêu chϊếp chϊếp, dường như rất tò mò về cô bé mới đến này.

“Chào các bạn, tôi là Tiểu Đào Đào.” Tiểu Đào Đào chớp chớp đôi mắt to tròn: “Đây là nhà của bố mẹ tôi.”

Nhắc đến bố mẹ, ánh mắt Tiểu Đào Đào bỗng tối sầm lại: “Nhưng mà bố mẹ đều bị bệnh rồi.”

Lũ chim nhỏ kêu chϊếp chϊếp, như đang an ủi cô bé.

Tiểu Đào Đào đáp lại vài tiếng, định nói gì đó thì nghe thấy tiếng động loảng xoảng vang lên từ bên ngoài. Cô bé quay người, đi đến cửa, phát hiện ra tiếng động hình như phát ra từ phòng của mẹ.

Mẹ bị làm sao thế?

Tiểu Đào Đào xỏ dép, chạy về phía phòng mẹ. Cô bé nhón chân, nhẹ nhàng vặn tay nắm cửa, thò đầu vào trong, nhìn quanh phòng. Chiếc xe lăn bị đổ nghiêng trên sàn, còn mẹ thì không biết vì sao lại ngã trên sàn, lúc này đang nằm sõng soài sau xe lăn.

Lúc này, mẹ Giang đang cố gắng với tay về phía tủ đầu giường, nhưng vì chân không cử động được, nên thử mấy lần mà bà vẫn không nhúc nhích được.

Thấy vậy, Tiểu Đào Đào vội vàng đẩy cửa bước vào, “lạch bạch” chạy đến bên cạnh mẹ Giang, đỡ bà dựa vào giường, sau đó ngồi xổm xuống, phủi phủi bụi đất trên người bà: “Có đau không ạ?”

Mẹ Giang ngơ ngác nhìn Tiểu Đào Đào xinh xắn đáng yêu, hai tay run run đưa lên sờ mặt cô bé, cảm giác ấm áp khiến bà bỗng nhiên nhận ra đây không phải là mơ: “Mình không mơ chứ?”

Tiểu Đào Đào khó hiểu nhìn bà, mẹ bị sao vậy?

Mẹ Giang không dám tin, đưa tay lên véo mạnh vào tay mình, cơn đau truyền đến khiến bà có thêm vài phần cảm giác chân thật, thật sự không phải là mơ ư?

Mắt bà đỏ hoe, lại véo mạnh vào tay mình thêm mấy cái, đến khi tay bầm tím mới dừng lại. Bà rưng rưng nước mắt nhìn cô bé vẫn còn đang đứng trước mặt, chẳng lẽ chuyện hôm qua là thật?

Từ khi con gái bị bắt cóc, tinh thần bà luôn bất ổn, lúc tỉnh lúc mê, sáng nay tỉnh dậy, bà còn tưởng mình đang mơ.

Để xác nhận mình không phải đang mơ, bà cố gắng xuống giường, kết quả lại bị ngã.