Tiểu Đào Đào thở phào nhẹ nhõm, cô bé rất thích chiếc chuông nhỏ này.
Giang Ly thấy vậy nhếch môi cười: “Em nghĩ tôi là loại người gì vậy, đâu đến mức đi cướp chuông của em.”
Tiểu Đào Đào quay đầu nhìn căn phòng trống, vẻ mặt “em không tin”: “Ai mà biết được.” Dù sao anh cũng nghèo như vậy.
Giang Ly nhìn cô nhóc đang ghét bỏ mình: “Hứ!”
“Hứ!” Tiểu Đào Đào thu dọn đồ đạc, bực bội nhìn người anh trai ngốc nghếch: “Anh thật sự không giữ em lại sao?”
Giang Ly dứt khoát nói: “Không giữ.”
Dù có đáng yêu đến đâu cũng không phải em gái của anh.
Giang Ly trực tiếp bế Tiểu Đào Đào xuống lầu, giao cho cảnh sát và sư huynh của cô bé: “Sau này đừng để con bé chạy lung tung nữa.”
Sư huynh chắp tay, niệm một câu Phật hiệu: “Cảm ơn thí chủ đã trông Tiểu Đào Đào giúp tôi.”
Giang Ly nhún vai, anh chỉ không muốn trên đời này lại có thêm một đứa trẻ bị lạc mà thôi. Anh nhìn Tiểu Đào Đào: “Tiểu hòa thượng, sau này đừng có chạy lung tung nữa nhé.”
“Đồ ngốc!” Tiểu Đào Đào bực bội dậm chân, xách túi, tức giận bỏ đi, anh trai ngốc, em không thèm đến tìm anh nữa! Anh bị bắt nạt em cũng mặc kệ!
Giang Ly nhướng mày: “Đồ ngốc!”
Đến anh trai cũng nhận nhầm, ngốc hết chỗ nói.
Tiểu Đào Đào nghiến răng, quay đầu bỏ đi, cô bé không thèm đến tìm anh trai nữa!
Sau khi Tiểu Đào Đào và sư huynh rời đi, viên cảnh sát ở lại nói với Giang Ly: “Cậu Giang, tuy chúng tôi biết cậu không có ác ý, nhưng lần sau gặp trẻ lạc, xin hãy liên hệ ngay với chúng tôi, đừng tự ý đưa về nhà.”
“Tôi cũng không muốn thế.” Giang Ly xoa cằm: “Ai bảo cô nhóc ấy sắp tè ra quần, tôi đâu thể để con bé tè trong xe mình được.”
Cảnh sát cũng hiểu, không truy cứu nữa, chỉ nhắc nhở thêm: “Tiểu Đào Đào vốn là trẻ lạc, nếu lại bị lạc thì rất khó tìm.”
Giang Ly ngẩn người: “Con bé là trẻ bị lạc?”
Viên cảnh sát đã tìm hiểu rõ tình hình từ sư huynh, anh ấy gật đầu: “Ba năm trước, vào mùa hè, con bé bị bỏ rơi trong rừng sau chùa, suýt chết đói, may mà được sư phụ trong chùa phát hiện, đưa về nuôi nấng. Bây giờ con bé đã khỏe mạnh, nên xuống núi tìm người thân.”
Giang Ly dâng lên một tia thương cảm, nhưng cũng chỉ có vậy, anh không nghĩ ngợi nhiều, xoay người trở về căn hộ. Sau khi nằm vật ra sô pha, định chơi game một lúc thì đột nhiên nhớ đến lời cảnh sát vừa nói.
Mùa hè ba năm trước.
Chiếc chuông leng keng vàng.
Sự trùng hợp mà anh đã bỏ qua bỗng chốc được kết nối lại, trái tim anh thắt lại, một suy đoán nảy ra trong đầu, liệu có phải…
Quản lý Chu Sổ đi vào sau thấy Giang Ly ngây người như bị ma nhập, đưa tay vỗ vai anh: “Làm sao vậy?”
Tay Giang Ly run rẩy: “Tôi gặp một người, rất giống em gái tôi.”
Chu Sổ không nhịn được mà hắt cho Giang Ly một gáo nước lạnh: “Cậu nói câu này cả trăm lần rồi.”
“Lần này không giống.” Giang Ly bỗng dưng có cảm giác đó chính là em gái mình.
Chu Sổ nói: “Kiểm tra ADN là biết ngay.”
“Đúng rồi!” Giang Ly cầm điện thoại định tìm số tiểu hòa thượng kia, nhưng cầm lên rồi mới phát hiện mình không có số của họ. Anh day day mi tâm, đáng lẽ lúc nãy anh nên giữ cô bé lại một lúc mới phải.
Chu Sổ vừa lải nhải chuyện công việc, vừa tiện tay cầm trái cây trên bàn, định cầm lên thì phát hiện bên trong có một quả chuối đã ăn hết một nửa: “Giang Ly, cậu ăn xong không vứt vào thùng rác được à?”
“Tôi không…” Giang Ly nhìn vết cắn trên quả chuối mà Chu Sổ đang cầm, chợt lóe lên một ý tưởng, vội vàng ngăn quản lý vứt nó đi, cẩn thận dùng túi ni lông bọc nửa quả chuối lại, sau đó cùng với tóc của mình gửi đến trung tâm xét nghiệm ADN. Bây giờ khoa học kỹ thuật tiên tiến, nước bọt còn sót lại sau khi khô cũng có thể dùng để xét nghiệm.
Bên Giang Ly vừa gửi mẫu xét nghiệm, thì bên phía cảnh sát cũng đang tiến hành đăng ký thông tin và lấy mẫu xét nghiệm cho Tiểu Đào Đào. Tiểu Đào Đào sống ở chùa từ nhỏ, chưa từng làm xét nghiệm bao giờ, vừa nhìn thấy kim tiêm, mặt mũi cô bé đã tái mét: “Có đau không ạ?”