Tiểu Đào Đào nhìn mặt Giang Ly, gầy nhom, không tròn trịa, đầy đặn như bánh bao mà Đại sư phụ làm, chắc là bị bắt nạt ghê gớm lắm, nghèo đến mức không có cơm ăn. Càng nghĩ, cô bé càng thương Giang Ly, đưa tay vỗ nhẹ vào mu bàn tay anh: "Sau này em sẽ bảo vệ anh."
Giang Ly ngạc nhiên nhìn tiểu hòa thượng đang muốn bảo vệ mình, cảm giác như nghe được chuyện cười: "Em bảo vệ tôi?"
Tiểu Đào Đào nghiêm túc gật đầu: "Em bảo vệ anh."
Nhìn vẻ mặt kiên định của cô bé, Giang Ly thấy cảm động, khẽ gật đầu: "Sao em lại muốn bảo vệ tôi?"
Tiểu Đào Đào ngẩng đầu nhìn Giang Ly, mềm mại nói: "Vì em đến để bảo vệ anh mà."
Giang Ly đánh giá cô bé từ trên xuống dưới, khẽ cười: "Chỉ bằng em?"
Tiểu Đào Đào mềm mại nói: "Em lợi hại lắm."
Giang Ly không tin: "Em lợi hại chỗ nào?"
Cô bé chỗ nào cũng lợi hại hết, kính xe hôm qua là do cô bé vô ý làm vỡ đấy. Tiểu Đào Đào chớp chớp đôi mắt to tròn, thôi, không nói nữa, nhỡ làm anh trai ngốc nghếch này sợ thì không hay. Cô bé chớp mắt: "Dù sao em cũng rất lợi hại."
Giang Ly lười nghe cô bé khoác lác, trực tiếp gọi điện cho cảnh sát đã đến nơi, nói họ lên đưa cô bé xuống lầu.
Nghe thấy Giang Ly vẫn muốn đuổi mình đi, Tiểu Đào Đào tức giận chống nạnh: "Anh thật sự không cần em sao?"
Giang Ly nhìn cô bé đang phồng má, tuy rất đáng yêu, nhưng cô bé không phải em gái của anh: "Đúng vậy."
Tiểu Đào Đào tủi thân, đôi mắt đỏ hoe, tức giận nói: "Vậy em cũng không cần anh nữa!"
Nói xong, cô bé chạy ra cửa, đi được vài bước thì quay đầu lại nhìn Giang Ly, ấm ức hỏi: "Anh không giữ em lại sao?"
Giang Ly khoanh tay nhìn cô bé: "Không giữ."
"Hừ!" Tiểu Đào Đào hít hít mũi, anh trai không cần cô bé, cô bé cũng không cần anh trai nữa.
Giang Ly nhìn chiếc sofa, sau đó nhìn Tiểu Đào Đào đang tức giận bỏ đi: "Này."
Mắt Tiểu Đào Đào sáng lên, anh trai muốn giữ cô bé lại sao?
"Em quên đồ kìa." Giang Ly vừa nói vừa nhấc túi vải nhỏ của Tiểu Đào Đào lên, đưa cho cô bé.
Tiểu Đào Đào tức giận nhìn Giang Ly, giật lấy túi vải, nhưng vì không chú ý, lại dùng sức quá mạnh, chiếc túi "xoẹt" một tiếng bị rách, đồ đạc bên trong rơi loảng xoảng xuống đất.
Tiểu Đào Đào ngây người nhìn chiếc túi bị rách, đây là túi mà sư phụ đặc biệt làm cho cô bé, giờ bị rách rồi. Cô bé đỏ hoe mắt, trừng mắt nhìn Giang Ly: "Đồ đáng ghét!"
Giang Ly cũng ngẩn người: "Tôi không mạnh tay mà."
"Đồ xấu xa!" Tiểu Đào Đào đỏ hoe mắt, ngồi xổm xuống nhặt chocolate, bánh quy rơi vãi khắp sàn nhà, đây đều là đồ chú cảnh sát cho cô bé, cô bé còn chưa ăn hết mà.
"Đừng khóc, để tôi mua túi khác cho em được chưa?" Giang Ly thấy áy náy, vội vàng ngồi xuống nhặt đồ giúp cô bé. Anh cúi người nhặt một chiếc chuông vàng nhỏ dưới ghế sofa lên, lắc nhẹ, phát ra tiếng leng keng.
Giang Ly ngây người nhìn hoa văn trên chiếc chuông nhỏ, anh cũng từng có một chiếc chuông giống hệt như vậy, nhưng sau đó đã biến mất cùng với em gái.
Tiếng chuông leng keng trong trẻo vang vọng khắp căn phòng trống, mỗi tiếng như gõ thẳng vào tim Giang Ly, như tiếng trống dồn dập.
Giang Ly nhớ lại cảnh tượng anh dùng chuông leng dỗ dành em gái, chỉ cần anh lắc chuông, em gái đang khóc sẽ nín ngay lập tức, rất ngoan ngoãn.
Anh cúi đầu nhìn những vết xầy xước trên chiếc chuông, nhớ lại trước đây, chiếc chuông của anh cũng vô tình bị xước như vậy, trùng hợp thật. Giang Ly nhếch khóe môi, lại lắc lắc chiếc chuông.
Nghe thấy tiếng chuông, Tiểu Đào Đào ngẩng đầu lên, đưa tay về phía Giang Ly đòi lại: “Của em!”
Giang Ly ngước mắt nhìn cô bé, giọng nói dịu dàng hơn trước: “Lấy đâu ra vậy?”
“Sư phụ cho em ạ.” Tiểu Đào Đào chìa bàn tay nhỏ, mềm mại nói: “Trả em mau!”
Giang Ly đặt chiếc chuông vào lòng bàn tay mềm mại của cô bé, thẫn thờ nói: “Trước đây tôi cũng có một chiếc y hệt, nhưng mà bị mất rồi.”
Nghe vậy, Tiểu Đào Đào lặng lẽ giấu chiếc chuông ra sau lưng: “Anh thích thì tự đi mua, đừng có cướp của em.”
“Không cướp đâu.” Giang Ly cong môi, nhìn đôi mắt to tròn đen láy của Tiểu Đào Đào, không nhịn được nghĩ, nếu em gái mình còn sống, chắc chắn cũng xinh đẹp như tiểu hòa thượng này.