Trói Buộc Yêu Thương

Chương 7: Lalaland

Suốt gần hai tiếng xem phim, Đỗ Anh Thanh không hề tập trung hay thể hiện bất cứ cảm xúc gì. Nguyễn Xuân Toàn Xuân nhận ra điều đó khi nhìn vào đôi mắt của nó, chứa đầy sự tức giận.

Đỗ Anh Thanh nhớ lại buổi chiều nay, cầm tấm vé trên tay và đang ở nhà một cô bạn gái khác. Họ vừa làʍ t̠ìиɦ xong.

“Tối đi ăn tối xong đi xem phim nhỉ?”

“Phim gì?”

Người phụ nữ nằm trong lòng Đỗ Anh Thanh, cô đưa tay vuốt ve làn da của cậu.

“Chị đã hẹn tối nay mình đi xem phim mà, lalaland, chị đã hứa rồi mà?”

Cô ta ngồi dậy, mệt mỏi vươn vai.

“À. Nhưng tối chị có hẹn mất rồi.”

Đỗ Anh Thanh có chút không vui, không hiểu tại sao các mối quan hệ của cậu dạo gần đây chẳng suôn sẻ.

“Ý chị là sao? Chị đã hứa rồi.”

Người phụ nữ nhặt đồ ở dưới đất lên, quay lưng lại với hắn và mặc quần áo.

“Nhóc à, em với chị chẳng là gì đâu. Chị ngủ với em vì em yêu cầu mà? Không phải cứ ngủ với nhau là chúng ta trở thành người yêu hay gì đó tương tự, chị tưởng em là người biết rõ điều đó nhất chứ?”

Cậu biết rõ chứ, nhưng cậu không biết làm cách nào để thay đổi hướng đi. Vì từ trước đến nay Đỗ Anh Thanh chẳng có một mối tình nào bình thường, bước đầu tiên khi quen biết chính là lên giường và chi tiền cho họ.

Cậu không biết làm thế nào mới đúng, ngoài việc ngủ cùng nhau ra cậu chẳng biết làm thế nào cho đúng với các bước khác.

“Vậy em phải làm gì đây?”

Người phụ nữ quay người lại, đối chọi với khuôn mặt non nớt của Đỗ Anh Thanh.

“Nghiêm túc khi em xác định bước vào một mối quan hệ, đừng ra giá bao nhiêu cho cuộc tình ấy. Đó là mặt xấu của em.”

Tất cả các cô gái mà Đỗ Anh Thanh tiếp xúc đều là những người chơi bời, mặc những bộ váy bó sát và ngắn củn. Điều mà cậu cho họ đầu tiên là tiền, bởi cậu nghĩ có tiền là có tất cả, họ sẽ chấp nhận ở bên Anh Thanh.

Nhưng Anh Thanh không biết rằng mối quan hệ ấy sẽ chỉ ràng buộc bởi đồng tiền, cậu không biết bày tỏ cảm xúc, và cũng chưa từng cảm nhận được bất kỳ cảm xúc nào.

Kết thúc bộ phim, Nguyễn Xuân Toàn Xuân cùng Đỗ Anh Thanh ra khỏi rạp. Anh không biết gì nhiều về phim ảnh, cũng chưa từng đi xem. Lalaland là một bộ phim kể về Sebastian, một nghệ sĩ dương cầm theo đuổi thể loại nhạc jazz, và Mia đang tìm kiếm cho mình một vai diễn đầu tiên.

Hai người gặp nhau tại thành phố Los Angeles, hai con người với hai ước mơ khác nhau. Họ dạo bước bên nhau, đi qua màn đêm của tuổi trẻ. Những lo toan, khổ nhọc ở rất xa phía dưới ngọn đồi, nơi ánh đèn thành phố leo lét và những thanh âm ồn ào, náo nhiệt nín bặt giữa thinh không.

Trong phút chốc, Los Angeles trở về đúng nghĩa thành phố của những thiên thần. Tình yêu, những rạo rực, say mê về cuộc đời vẫn vẹn nguyên qua lăng kính màu hồng đồng thời chắp cánh nâng bổng bộ đôi nhân vật vượt khỏi mặt đất. Bay bổng và phi lí, tác phẩm chứng minh tuổi trẻ và tình yêu là phép màu lung linh nhất mà tạo hoá đã ban cho mỗi người.

Thế nhưng cái kết của bộ phim Sebastian và Mia có một cuộc đời riêng, trở thành một diễn viên nổi tiếng, còn anh làm chủ một hộp đêm chơi nhạc jazz. Mia có chồng và con nhỏ, ở đoạn kết phim cả nhà cùng nhau đi xem buổi biểu diễn của Sebastian.

Mặc dù có một cuộc tình sâu đậm, cùng nhau theo đuổi đam mê và ước mơ. Cả hai đều đạt được những gì mong muốn, nhưng lại chẳng thể cùng nhau đến cuối đời. Nhưng giá trị mà họ mang lại cho nhau là con đường sự nghiệp tương lai, bộ phim quá thực tế khiến khán giả vỡ mộng trước một tình yêu đẹp đẽ và mơ mộng.

Hiện thực cũng như vậy, tình yêu không phải là tất cả, những gì tình yêu làm được là tạo động lực cho con người. Trong mối quan hệ giữa Sebastian mà Mia, Mia luôn đi xem buổi biểu diễn của anh nhưng anh thì chưa từng đến xem những vai diễn của cô. Đó là lí do tại sao kết phim chúng ta thấy Mia cùng một gia đình hạnh phúc.

Bên nhau và cùng nhau theo đuổi ước mơ không phải là tất cả, để cùng nhau đi đến những chuyến tàu cuối thì cũng cần tập trung vào tình cảm và cảm xúc của đối phương.

Nguyễn Xuân Toàn Xuân không có gì để đánh giá về bộ phim này, anh không thích phim, chỉ đi cùng Đỗ Anh Thanh vì cậu muốn. Trên đường xuống hầm để xe cậu đã nhìn thấy đôi mắt của anh bới thâm đen hơn.

“Dạo này chắc anh đi ngủ sớm rồi nhỉ?”

Anh có chút giật mình, anh không muốn tiết lộ rằng bản thân thay đổi là vì cậu em này.

“Anh nghĩ nên bỏ thói quen xấu đó.”

“Đúng rồi đó! Sống buông thả bản thân là không được đâu nè! Anh cũng gầy lắm nha, ăn nhiều vô chứ!”

Đỗ Anh Thanh sờ sờ lên bụng của Nguyễn Xuân Toàn Xuân, anh bất ngờ gỡ cánh tay ra.

“Được rồi, anh biết rồi…!”

Anh mừng là cậu em đã trở nên ổn định hơn, mới nãy trong rạp thôi khuôn mặt của cậu làm người ta nhìn vào tưởng Toàn Xuân ép nó đi chơi.

Vẫn như lần trước, anh được Đỗ Anh Thanh chở về bằng xe mui trần. Tạm biệt nhau ở sảnh chung cư, mang theo dư vị từ bộ phim còn sót lại, Nguyễn Xuân Toàn Xuân lên giường và bắt đầu suy nghĩ về tương lai của mình.