Những ngày sau đó, cuộc sống của Nguyễn Xuân Toàn Xuân trở nên đầy ắp màu sắc. Theo thói quen vào giờ nghỉ trưa sẽ xuống sảnh để làm việc, nhưng khác với mọi ngày lại có một chiếc đuôi nhỏ ngoe nguẩy phía sau là Đỗ Anh Thanh.
Nó bắt anh ăn trưa cùng, nếu anh không chuẩn bị cơm trưa nó sẽ dẫn anh ra quán ăn. Nguyễn Xuân Toàn Xuân ban đầu còn chưa quen với việc này, bởi anh đang to tiến độ công việc dày đặc, Đỗ Anh Thanh dường như đang làm phiền anh.
Nhưng trái lại với việc cảm thấy khó chịu thì Nguyễn Xuân Toàn Xuân lại cảm nhận được một làn gió mới, chiếc bụng trống rỗ long đã quen với việc bị lãng quên giờ đây đã được lấp đầy. Vài ngày đầu tiên khi tập lại thói quen ăn đủ bữa, anh luôn gặp vấn đề về tiêu hoá.
Tuy rằng thói quen thức khuya tăng ca vẫn chưa thể từ bỏ, quầng thâm mắt vẫn ở đó, tuýp kem mắt của Đỗ Anh Thanh không thể phát huy tác dụng.
"Anh không dùng kem mắt em đưa hả?"
Đỗ Anh Thanh gác tay lên lan can, mái tóc cậu bay phất phới trong gió. Nguyễn Xuân Toàn Xuân nhìn khuôn mặt đẹp trai kia, nhanh chóng tránh đi.
"Anh có mà."
"Anh vẫn thức khuya chứ gì, nên nó mới không có tác dụng đó."
Anh Thanh hai tay ôm lấy khuôn mặt đàn anh, hai ngón tay cái xoa xoa bọng mắt của anh. Toàn Xuân giật mình nhắm chặt mắt, theo phản xạ đẩy ra. Vốn dĩ là người đồng tính, cậu em này lại liên tục tiếp xúc thân mật làm anh ngượng nghịu.
"Được, được rồi..."
"Nếu anh không muốn thành gấu trúc thì đừng làm việc quá sức nữa."
Nguyễn Xuân Toàn Xuân gật gù, cả hai đang ở trên sân thượng vào giờ nghỉ trưa sau khi từ quán ăn trở về. Tiết trời có hơi nóng, Đỗ Anh Thanh là người có thân nhiệt cao, vốn dĩ chỉ định lên hóng gió một chút nhưng Nguyễn Xuân Toàn Xuân lại nán lại.
"Anh à xuống phòng đi, em sắp thành người nướng rồi!!"
Lưng nó ướt đẫm một vùng. Tóc mái trên trán đã bết dính lại vì mồ hôi, làn da trắng nhạy cảm mà ửng đỏ. Đỗ Anh Thanh khoác lấy vai Nguyễn Xuân Toàn Xuân kéo xuống phòng.
Với một người mong cầu tình yêu, khao khát sự hạnh phúc, muốn lấp đầy khoảng trống cô đơn trong lòng thì Nguyễn Xuân Toàn Xuân đã sớm nảy sinh tình cảm với Đỗ Anh Thanh. Nhưng anh vẫn luôn tự nhủ rằng cả hai không giống nhau, xuất phát điểm không giống nhau thì sẽ chẳng thể trở thành gì của nhau cả.
Vào một buổi tối thứ bảy, Nguyễn Xuân Toàn Xuân đã bắt đầu thay đổi, sinh hoạt lành mạnh hơn trước. Anh vừa ăn tối xong và đang tắm rửa với tiếng nhạc thì đột nhiên bị ngắt. Toàn Xuân có sở thích nghe nhạc bất kể lúc nào có thời gian rảnh, nhìn tên thì đó là Đỗ Anh thanh.
Giờ đã gần chín giờ tối, cậu em này rốt cuộc lại có vấn đề gì. Anh bắt máy.
“Alo?”
“Anh ạ. Em ở công viên dưới sảnh chung cư á, anh xuống đây được không?”
Nguyễn Xuân Toàn Xuân khó hiểu, rốt cuộc là có vấn đề gì.
“Sao lại đến đây thế, đợi chút anh đang tắm.”
Đầu dây bên kia giọng có chút hụt hẫng.
“Anh mặc đồ đẹp đẹp nha, em đưa anh đến một chỗ.”
Anh khá bất ngờ vì lời nói của Đỗ Anh Thanh, với một người hay tự suy tự diễn như Toàn Xuân thì anh tưởng tượng ra không biết bao nhiêu kịch bản. Anh đồng ý và tắm rửa nhanh chóng.
Đỗ Anh Thanh cũng không rõ lý do tại sao mình lại đến đây, vốn dĩ cứ thế đi về nhà cho rồi. Chỉ đơn giản là cậu suy nghĩ muốn tìm thứ gì đó để trút giận lên, rồi đột nhiên nhớ tới kẻ làm khó mình ngay từ ngày đầu tiên vào công ty là Nguyễn Xuân Toàn Xuân.
Toàn Xuân đi xuống dưới sảnh, ở trong công viên chỉ có ánh đèn mờ từ những căn chung cư khác chiếu rọi vào. Hình bóng Đỗ Anh Thanh mặc chiếc quần jeans, bên trong là áo phông cổ tròn màu đen, áo khoác ngoài là áo bò.
Nó đang ngồi trên xích đu, lưng cong và đầu cúi xuống.
“Có chuyện gì buồn à?”
Giọng nói quen thuộc cất lên, đôi mắt đen trong trẻo bừng sáng trong màn đêm ngước nhìn người đàn ông. Ngay lập tức che giấu sự buồn bực trên mặt, nở nụ cười mỉm.
“Em muốn rủ anh đi xem phim á! Anh mặc bộ này cũng đẹp ghê ta!”
Nguyễn Xuân Toàn Xuân ngại ngùng ngồi xuống cạnh Đỗ Anh Thanh, thật trùng hợp rằng cả hai đều mặc quần jeans. Áo bên trong của Toàn Xuân là áo phông màu trắng, khoác bên ngoài là chiếc áo sơ mi dài tay màu xanh bạc hà.
Khoảnh khắc ngồi xuống xích đu anh cảm nhận được trên người Đỗ Anh Thanh thoang thoảng có mùi rượu, chắc hẳn thiếu niên này đang phiền não về vấn đề gì đó. Cả hai chỉ mới quen nhau một tháng và có lẽ chẳng thân thiết đến mức đó, Nguyễn Xuân Toàn Xuân cho rằng có thể cậu có ý với mình.
“Mười rưỡi mới chiếu á anh, ngồi đây hóng gió đi.”
“Nhưng mà sao tự nhiên lại đi xem phim?”
“Thì chán quá đó, em không có nhiều bạn, trong công ty em thân với mỗi anh à!”
Nói dối. Nguyễn Xuân Toàn Xuân lập tức nhận ra đó là một lời nói dối. Một người luôn nở nụ cười trên môi, lúc nào cũng tích cực và mang đến sự thoải mái như Đỗ Anh Thanh không lý nào lại không có bạn, không lý nào lại chỉ thân với mỗi anh.
Đôi lúc anh mất tập trung trong lúc làm việc bởi tiếng cười đùa của đồng nghiệp cùng Anh Thanh. Nguyễn Xuân Toàn Xuân chưa bao giờ có thể khiến cậu thiếu niên cuời một cách sảng khoái như vậy bởi anh vốn trầm tính. Được nhìn thấy nụ cười đó, là người khiến cậu ấy cười tươi làm Nguyễn Xuân Toàn Xuân có chút ghen tị.
Cả hai người ngồi đó hóng gió mãi, có lẽ trong lòng Đỗ Anh Thanh cũng có tâm sự khó nói. Là một người quan tâm đến cảm xúc của người khác anh luôn để họ bình tĩnh lại trong thế giới của mình.