Vào giờ nghỉ trưa, hầu hết nhân viên sẽ ở lại công ty, một số ít ra về. Đỗ Anh Thanh tranh thủ đi làm thân với các tiền bối.
"Chị Vy, anh Xuân đâu rồi ạ?"
Từ sáng nay cậu đã không thấy người đàn ông này, vào giờ nghỉ trưa đồ đạc vẫn còn đó nhưng lại chẳng thấy chủ nhân đâu.
"Cậu ấy chăm chỉ lắm, xuống dưới sảnh làm việc rồi."
Ngay cả buổi trưa Nguyễn Xuân Toàn Xuân vẫn làm việc, vì sợ tiếng đánh máy làm ồn mọi người nên thường hay đi nơi khác. Đỗ Anh Thanh mỉm cười rồi đi ra ngoài, nhưng từ khoảnh khắc quay lưng đi, cậu ta liền cau mày khó chịu.
"Tên khốn này phiền phức thật! Giờ nghỉ thì nghỉ đi, lại còn bày đặt làm việc. Hại mình đi lên đi xuống!"
Đặt chân xuống sảnh, bộ sofa rộng rãi được đặt ở một góc thường dùng để cho khách hàng và đối tác ngồi chờ. Một người đàn ông đang tập trung làm việc hiện trước mắt cậu, nó bước tới gần và gọi.
"Anh Xuân!"
Nguyễn Xuân Toàn Xuân ngước lên, là một cậu trai với khuôn mặt sáng sủa, nụ cười tươi rói như thể ánh sáng mặt trời. Anh nhanh chóng quay lại nhìn màn hình máy tính.
"Hình như em là sinh viên thực tập, giỏi thật nhỉ."
Đỗ Anh Thanh ngồi xuống cạnh Toàn Xuân, nó gãi gãi đầu ngại ngùng.
"Em còn cần dạy bảo nhiều lắm ạ. Nghe mọi người nói anh là người chăm chỉ nhất phòng, đúng là không sai ha! Có khi còn chăm chỉ nhất công ty luôn chứ!"
Anh không nhìn lấy nó một cái, tay vẫn liên tục gõ phím.
"Cũng là vì tiền thôi em. Deadline ngập mặt, anh cũng mệt lắm. Em tên gì nhỉ?"
Nó cảm thấy mình không được tôn trọng, công việc có quan trọng đi chăng nữa thì ít ra cũng phải nói chuyện với đồng nghiệp chứ. Nó bỗng chốc nghĩ rằng hay mình không đủ quan trọng để anh ta tiếp chuyện?
"Đỗ Anh Thanh ạ!"
Dù vậy nhưng cậu vẫn phải mỉm cười, dù cho Nguyễn Xuân Toàn Xuân không để ý lắm. Nó cảm thấy người đàn ông này thật nhạt nhẽo, để lấy lòng thì phải mau chóng kiếm chủ đề.
Đỗ Anh Thanh thấy Toàn Xuân đeo một chiếc kính gọng vuông, đôi mắt thâm đen ẩn hiện sau đôi kính.
"Anh cận ạ?"
"À, ừ. Cái này kính chống ánh sáng xanh thôi, anh mổ cận được hai năm rồi."
Đôi mắt thâm của Nguyễn Xuân Toàn Xuân làm cậu thiếu niên mệt mỏi, vì để lấy lòng nên có lẽ trong trường hợp này nó sẽ phải mua kem mắt cho anh. Nó thở dài, cuộc trò chuyện kết thúc.
Đỗ Anh Thanh không thể tin được con người kia làm việc như trâu điên, không biết mệt mỏi là gì. Nó đã quá chán nản, lúc này cũng đã một giờ rưỡi.
Đôi mắt của Nguyễn Xuân Toàn Xuân vẫn dán chặt lấy màn hình máy tính, những ngón tay liên tục gõ phím. Anh Thanh khoác lấy vai người đàn ông.
"Thôi nghỉ đi anh. Anh cũng biết mà, anh mổ mắt mà liên tục tiếp xúc với ánh sáng xanh thì hại mắt lắm đó!"
Nguyễn Xuân Toàn Xuân nhìn sang cậu em, anh thở dài, tháo kính ra.
"Được rồi."
Nó vui vẻ vì cuối cùng cũng kết thúc chuyện chán đến nỗi buồn ngủ này. Đỗ Anh Thanh liếc nhìn màn hình máy tính, cậu không hiểu vì đó không phải là chuyên môn của cậu. Nhưng cậu biết Toàn Xuân đang phải viết văn thư và hành chính cho giám đốc nhân sự.
"Em có muốn uống gì không? Em biết máy bán nước tự động ở công ty mình chưa?"
"Có ạ? Anh dẫn em đi với!"
Cậu tỏ vẻ hớn hở, thấy Nguyễn Xuân Toàn Xuân cất máy tính vào túi đựng. Nó đã quan sát khuôn mặt của người đàn ông này, bỏ kính ra nhìn đẹp hơn hẳn. Là một người từng đọc qua sách nhân tướng học, nó rút ra được vài kết luận.
Nguyễn Xuân Toàn Xuân sở hữu lông mày sư tử đậm nét, nhìn có cảm giác nghiêm nghị và khó gần. Nhưng theo sách thì bên trong lại là người ôn hoà, ấm áp, tình cảm và tinh tế. Những điều đó Đỗ Anh Thanh chưa thể khẳng định. Con đường sự nghiệp thì luôn rộng mở.
Chiếc mũi với sống mũi cao, chóp mũi to và đầy đặn nhưng lỗ mũi lại không bị lộ, người ta gọi đây là mũi trâu. Đúng như tên gọi, những người này thường chăm chỉ, cần cù. Vậy nên cuộc sống sẽ đầy đủ, sung túc.
Nhưng trái lại, Toàn Xuân lại mang đôi mắt buồn. Đuôi và khoé mắt trĩu xuống, tròng đen của mắt to mang lại cảm giác buồn và chứa đầy tâm sự. Theo ghi chép, những người có dáng mắt này thường gặp khó khăn trong chuyện tình cảm và gia đình không hoà thuận.
Đôi môi của anh đầy đặn và hồng hào, là người có tính cách cẩn trọng và tỉ mỉ. Tuy nhiên lại không thể kiểm soát cảm xúc, thường thẳn thắn và bộc trực. Trong sách nói về chuyện tình cảm, những người này thường có xu hướng chiếm hữu và kiểm soát.
Mọi thứ cứ mâu thuẫn với nhau. Sự nghiệp vốn rộng mở, vậy mà lại vô cùng chăm chỉ, chuyện tình cảm gặp trắc trở, gia đình cũng khó khăn.
"Của em này."
Nguyễn Xuân Toàn Xuân đưa lon coca cho Đỗ Anh Thanh, cậu nhận lấy rồi chợt giật mình.
"Để em đưa lại tiền cho anh."
"Thôi, có đáng bao nhiêu đâu."
Anh mở nắp lon cà phê rồi uống một ngụm. Cậu nhóc này hôm nay làm phiền anh vô cùng, anh không muốn dây dưa nhiều. Nhất là khi đây lại là một người nhỏ tuổi hơn nhưng lại tài năng hơn anh, anh không muốn tiếp xúc cho lắm.
Nguyễn Xuân Toàn Xuân đi trước, để lại Đỗ Anh Thanh ở đó. Nó đang khó chịu vì lon nước này. Nó luôn muốn diễn tròn vai là một người tốt, nó không muốn nợ ai. Rồi cậu chợt nghĩ hôm này là cuối tuần, Toàn Xuân khó thân thiết như thế thì có lẽ nên mời anh ta một bữa cơm, cũng coi như là hết nợ lon coca này.