Cánh cửa nhà mở ra, trong căn chung cư nhỏ chỉ có một bộ sofa bé xinh. Người đàn ông mệt mỏ cởi bỏ đôi giày da đi vào trong, nằm phịch xuống ghế. Đã là mười giờ tối, anh vừa trở về từ công ty, bán mạng vì đồng tiền. Căn nhà này cũng là tích góp tiền để mua.
Nước mắt anh làm ướt đẫm ghế, nhưng có vẻ anh không quan tâm. Anh vừa chia tay với mối tình thứ sáu được một tháng dù cho có lao đầu vào làm việc như trâu như bò, nhưng nó vẫn không làm Nguyễn Xuân Toàn Xuân nguôi ngoai đi nỗi nhớ.
Người đàn ông ngồi dậy, cầm lấy cặp rồi đi vào phòng ngủ, giọt nước mắt vẫn lăn dài trên má, rỉ ra từ đôi mắt thâm đen nhiều ngày không ngủ. Từ khi còn học cấp ba, chuyện tình của Nguyễn Xuân Toàn Xuân vốn chưa bao giờ suôn sẻ.
Mối tình đầu lừa dối anh và ghê tởm vì anh là gay, anh là một vật để hắn cá cuợc. Mối tình thứ hai lợi dụng học lực của anh và chưa từng yêu thương anh. Mối tình thứ ba đến với Toàn Xuân chỉ vì tìиɧ ɖu͙©. Mối tình thứ tư tiếp tục bị lừa dối. Mối tình thứ năm anh bị bạo lực, làʍ t̠ìиɦ với anh ta như một cơn ác mộng. Mối tình thứ sáu yêu phải người vô tâm, khi tìm hiểu thì rót lời mật ngọt, khi yêu thì chóng chán.
Dòng nước nóng từ vòi hoa sen dội xuống cơ thể gầy guộc của Nguyễn Xuân Toàn Xuân, anh nghĩ rằng có lẽ cả đời này có lẽ sẽ không tìm được người yêu thương mình thật lòng. Anh bước ra khỏi phòng tắm, lau khô tóc và bắt đầu mở máy tính làm việc.
Cả ngày chỉ uống cà phê, ăn một gói cơm nắm, không thì sẽ ăn mấy món đồ ăn vặt mà chị đồng nghiệp chia sẻ. Trong vòng một tháng không có bữa cơm nào ra hồn, anh đã sụt đi sáu kilogram.
Cuộc đời của Nguyễn Xuân Toàn Xuân như một tấn bi kịch, dù chỉ mới sống hai mươi sáu năm cuộc đời, nhưng chính anh cảm thấy rằng quãng đường còn lại cũng chẳng khá khẩm hơn là bao.
Từ khi học trung học phổ thông đã bắt đầu đi làm thêm để đỡ cho bố mẹ một khoản học phí. Lên đại học vừa học vừa làm, có ngày chỉ ngủ hai giờ đồng hồ, sống dựa dẫm vào mấy gói cà phê. Đến khi đi thực tập không lương suốt nửa năm, năm tháng trời ròng rã chỉ ngủ được hai, ba giờ mỗi ngày vì đi làm thêm bên ngoài. Sống như cái xác chết cũng vì đồng tiền.
Gia đình anh ở quê, bố mẹ cũng có công việc làm nhưng trong thị trấn yên bình đó, họ vốn không đủ sống. Lý do bởi vì Nguyễn Xuân Toàn Xuân còn có một cậu em trai nhỏ hơn năm tuổi, tối ngày ăn chơi lêu lổng. Vì em trai sức khỏe đã ốm yếu từ nhỏ, bố mẹ từ đó mà nuông chiều cậu. Toàn Xuân giờ đây đã làm việc ở thành phố, nhưng mỗi tháng phải gửi về quê năm triệu, nuôi cậu em trai đã hai mươi tuổi.
Anh không dám kêu ca, vốn đã bị bố mẹ thao túng, Nguyễn Xuân Toàn Xuân giờ đây sống là vì kiếm tiền. Làm việc đến hai giờ sáng, anh tắt máy tính rồi lên giường. Có lẽ sự mệt mỏi mà công việc đem lại làm anh nhanh chóng thϊếp đi.
Một ngày mới lại bắt đầu như thường lệ, thức dậy vào lúc năm giờ, xuống sảnh chung cư và bắt đầu tập thể dục trong công viên gần đó. Sáu giờ trở về tắm rửa, uống một tách cà phê và bắt đầu đọc sách từ sáu giờ ba mươi đến bảy giờ ba mươi. Sau đó bắt đầu soạn tài liệu, giấy tờ, thay đồ đến công ty. Ngồi trên xe buýt chật chội, di chuyển đến cơ quan mất mười lăm phút. Chấm công trước năm phút khi bắt đầu tính giờ làm.
Hôm nay chị đồng nghiệp có vẻ lại mang tới vài gói kẹo marshmello.
"Chào buổi sáng!"
"Buổi sáng tốt lành!"
Anh nở một nụ cười tươi tắn, bọng mắt hiện rõ màu thâm đen. Ngồi xuống ghế và bắt đầu lấy tài liệu từ trong cặp ra.
"À, trưởng phòng vừa mang tới cho em tài liệu đó, anh ấy bảo cuối tuần nộp."
Nguyễn Xuân Toàn Xuân nhìn vào chồng tài liệu dày cộp trên bàn, vốn đã quen với việc này nên không mấy quan tâm. Anh vừa nhìn máy tính, vừa hỏi chị.
"Vâng. Cơ mà phòng mình có nhân viên mới hả chị?"
Khi nãy bước vào phòng, anh đã để ý có một chiếc đầu vàng nổi bật, một làn gió mới.
"Hehe, Xuân đúng là tinh mắt. Nãy em đến phòng công chứng đúng không? Trưởng phòng mang tài liệu tới cho em rồi giới thiệu đó. Sinh viên năm ba thực tập sáu tháng."
Nguyễn Xuân Toàn Xuân ồ lên một tiếng. Khi xưa đến lúc ra trường anh mới bắt đầu xin đi thực tập, vậy mà thanh niên kia chỉ mới năm ba đã được vào đây thì đúng là giỏi thật.
"Có lương hay không thế?"
Anh nhìn chị đồng nghiệp rồi thì thầm nói nhỏ.
"Có, nghe đâu ba triệu rưỡi."
Là sinh viên năm ba, thực tập có lương, ngày chỉ cần làm tám tiếng nhàn hạ. Nguyễn Xuân Toàn Xuân biết chắc rằng cậu nhóc này chắc chắn là một người xuất chúng.
Hiện tại ở phòng này, lương của anh được tăng lên so với mức lương chính thức, bởi vì số giờ làm của anh là nhiều hơn giờ làm hành chính, và anh đã duy trì nó trong suốt vài năm qua.
Toàn Xuân có lúc lo sợ rằng, chính sự chăm chỉ nỗ lực của mình một lúc nào đó sẽ không còn được công nhận. Thay vào đó là khả năng làm việc thông minh, có hiệu suất của những người tài giỏi khác.
Nghĩ đến đây anh bắt đầu tập trung vào công việc.