Cá Mặn Nhãi Con Trở Thành Đoàn Sủng Trong Trò Chơi Vô Hạn Lưu

Chương 15: Thị trấn người cá - Trấn trên vẫn chưa có người cá nhỏ

Các người chơi đều nắm được điểm quan trọng này. Tất nhiên rồi! Trưởng trấn chỉ nói có hai câu mà còn không bắt được trọng điểm thì chỉ có người nào đầu óc không tốt mới vậy thôi.

Trưởng trấn lại nhìn quét qua mọi người một lần nữa. Khi ông ta nhìn đến Cố Lâm thì hơi ngừng lại hai giây, thậm chí ông ta còn chăm chú nhìn chiếc balo Ultraman nhỏ của cậu trong chốc lát.

Sau đó, trưởng trấn cởi mũ fedora trên đầu ra và chào tất cả các người chơi một cách trang trọng: “Chúc các vị khách quý của tôi dùng cơm vui vẻ.”

Các người chơi: “……”

“Các vị khách quý của tôi” giống như là ma chú, khiến người nghe hoảng hồn. Sau khi trải qua sự việc chặt người cá, hình tượng của trưởng trấn trong lòng các người chơi không khác gì thổ phỉ. Không biết ông ta còn diễn cái gì ở đây nữa! Diễn tệ lại còn cứ thích diễn mãi.

Hầu hết thời gian trưởng trấn chỉ diễn một mình, các người chơi không phối hợp cho lắm. Như vừa rồi ông ta ngả mũ kính chào, các người chơi chỉ sợ hãi nhìn chứ không có bất kỳ phản ứng nào khác.

Chỉ có nhóc con không hiểu được lòng người hiểm ác kia khi nhìn thấy trưởng trấn ngả mũ kính chào cũng học theo hành động của ông ta. Nhưng nhóc con không có mũ nên nhổ mấy cọng tóc của mình cúi chào trưởng trấn. Ánh mắt xám xịt của trưởng trấn bỗng sáng lên, các nếp nhăn chồng chất lên nhau giãn ra không ít.

Các người chơi khác không khỏi sửng sốt trước tương tác nhỏ của hai người. Nhóc con loài người này đúng là cả gan làm loạn, nếu đổi thành đứa nhỏ khác thì chỉ sợ đã sớm bị khuôn mặt già đầy những nếp nhăn của trấn trưởng dọa khóc rồi.

Vậy mà cậu còn đáp lễ người ta? Còn dám luôn miệng gọi ông trưởng trấn ơi, ông trưởng trấn à?!

Trước khi đi, trưởng trấn người cá lại nhìn Cố Lâm thêm một cái. Ông ta tươi cười, trong mắt ánh lên vẻ kì lạ.

“Hai ngày sau là Lễ hội Người cá và trấn trên vẫn chưa có người cá nhỏ nào cả.”

“……”

Lâm Tinh Trì và Tô Kiều đều biến sắc, che Cố Lâm phía sau, ngăn cách cậu với ánh mắt quỷ dị của trưởng trấn người cá.

Cố Lâm chớp chớp mắt to, vươn tay nhỏ nhéo nhéo chân béo múp thịt của mình. Cậu là thú báo điềm lành, làm sao biến thành người cá nhỏ được? Ông trưởng trấn nhận nhầm rồi à!

*

Trong phòng phát sóng trực tiếp lại là một phong cách khác:

【Hả? Người cá nhỏ ư? Vậy còn không mau tiến hành đi!】

【Bé con người cá không cần quá đáng yêu, nhưng hình như chúng đều đáng yêu muốn chết!】

【Lượt này giống như tôi tưởng tượng, không ai mắng chửi trưởng trấn cả. Quả nhiên mọi người đều cảm thấy ý tưởng về người cá nhỏ không tồi ha ha ha.】

【Ai mà không thích người cá nhỏ chứ! Tôi muốn nhìn thấy bé con người cá ngay bây giờ! Làm nhanh lên!】

……

Cố Lâm nhìn giao diện, muốn nói với các dì rằng cậu không phải bé con người cá mà là một con thú báo điềm lành con mới hai tuổi. Nếu cậu có biến thân thì cũng phải biến thành một con thú báo điềm lành chứ không phải người cá.

Thú báo điềm lành cũng rất đáng yêu đó! Phàm là người từng gặp cậu thì đều khen cậu trông đáng yêu cả.

Nhưng anh trai không cho cậu nói ra thân phận thật của mình. Anh ấy nói nếu như con người biết cậu không phải là một đứa trẻ loài người thì cậu sẽ bị con người bắt làm vật nghiên cứu. Nghiên cứu cậu làm cái gì không biết? Cậu đâu ăn được đâu. Cậu thật sự không hiểu được con người.

Cố Lâm chọc chọc Lâm Tinh Trì, khuôn mặt nhỏ tràn ngập vẻ nghi ngờ, hỏi: “Anh ơi, vì sao trấn trên không có người cá nhỏ ạ?”

Không chỉ loài người mà các loài khác cũng phải phát triển từ giai đoạn từ nhỏ đến lớn, từ non đến già. Ví dụ như cậu đây, cậu cũng là một con thú báo điềm lành non. Vì sao người cá lại không có chứ?

Lâm Tinh Trì sửng sốt, bị hỏi đột ngột như vậy làm anh cứng họng. Đúng vậy! Vì sao lại không có người cá nhỏ chứ?

Nhìn vẻ mặt tò mò của Cố Lâm, Lâm Tinh Trì cảm giác như mình đang gánh vác trách nhiệm quan trọng phải giải thích nghi ngờ, truyền đạt kiến thức cho mầm non tương lai. Nếu anh nói là anh cũng không biết thì không chỉ khiến cho Cố Lâm thất vọng mà còn có vẻ mình rất vô dụng.

Lâm Tinh Trì chỉ đành vắt hết óc suy nghĩ. Mấy lời anh nói ra ngay cả bản thân anh cũng cảm thấy hơi gượng ép.

“Chắc là vì khi người cá mới được sinh ra đã lớn như vậy rồi?”

Khuôn mặt nhỏ của Cố Lâm đầy vẻ hoang mang: "Dạ... hả?”

Lâm Tinh Trì: “……”

Ha, thà rằng nói là không biết còn hơn!