Cách tốt nhất là để Cố Lâm đi hỏi. Nhưng hiển nhiên nhóc con này chỉ hứng thú với đồ ăn, không trông chờ được gì cả.
Lâm Tinh Trì vừa định thủ thỉ bên tai Cố Lâm, lặng lẽ kêu cậu moi tin tức từ chỗ trưởng trấn thì đúng lúc này có người mở miệng trước một bước.
“Loại sinh vật này không phải người cũng không phải cá, không ra cái giống gì…”
Đúng là đại lão Song Tằng Mạo sao!?
Mọi người vừa nghe thấy anh ta mở miệng, người nào người nấy đều phấn chấn tinh thần, lặng lẽ vểnh tai nghe.
Giọng nói của đại lão Song Tằng Mạo mang theo sự lười biếng giống như chưa tỉnh ngủ. Anh ta nói với vẻ hờ hững, không để ý lắm: “Chúng là nguồn sức lao động miễn phí của thị trấn các ông à?”
Người chơi khác sôi nổi khen ngợi đại lão trong lòng. Hỏi hay lắm! Bọn họ cũng muốn hỏi nhưng chẳng qua là không có gan lớn như đại lão thôi.
Trưởng trấn người cá đi tít đằng trước, ông ta không trả lời ngay lập tức. Đại bộ phận thời gian, thái độ của ông ta đối với các vị khách của mình đều lịch sự có thừa, tuy nhiên người sáng suốt vừa nhìn là biết giả tạo.
Ngay lúc các người chơi cho rằng ông ta sẽ không trả lời thì ông ta từ từ mở miệng.
“Chúng không tên là không ra cái giống gì.” Trưởng trấn cười như không cười nói, “Đây là một loại người cá đặc sản của trấn trên chúng tôi, tên là người cá xẻ đuôi.”
“……”
Thật... thật gợi hình! Nhưng không dễ nghe cho lắm.
Trưởng trấn: “Chúng cũng không phải là nguồn sức lao động miễn phí. Bọn chúng được trả lương, chẳng qua là lương của chúng rất rẻ. Loại người cá bị đào thải nhưng không có cách nào xử lý loại bỏ đi này cũng cần mưu sinh mà.”
Người cá bị đào thải là cái gì cơ? Người cá xẻ đuôi là người cá bị đào thải ư? Vậy chẳng phải điều đó cho thấy là vẫn còn có những chủng loại người cá khác nữa à?
Nhưng trưởng trấn không có ý muốn nhiều lời thêm nữa, ông ta chỉ im lặng đi đường. Đại lão Song Tằng Mạo cũng không hỏi nữa, chắc là vì anh ta biết có hỏi cũng như không thôi. Tuy những người chơi khác rất muốn biết nhưng không ai có gan dám mở miệng.
Đúng lúc này, tiếng trẻ con trong trẻo vang lên.
“Ăn ngon không vậy ạ?”
Trưởng trấn: “……”
Mọi người tinh mắt nhìn ra khi giọng nói của búp bê sứ đáng yêu này vang lên, bóng dáng vốn cao lớn, cường tráng của trưởng trấn người cá thả lỏng hơn vài phần.
Lần này, trưởng trần quay đầu lại nhìn nhóc con có vẻ mặt ngây thơ hồn nhiên được người ta ôm trong ngực kia. Nhóc con đang nhàn nhã nằm trong lòng ngực anh trai ăn kẹo. Không biết cây kẹo kia xuất hiện trong tay cậu từ khi nào.
Trưởng trấn người cá: “……”
Người chơi khác thấy trưởng trấn im lặng nhìn Cố Lâm thì ai nấy cũng đều quay đầu nhìn Cố Lâm. Họ chỉ nhìn thấy cậu đang ăn kẹo mυ'ŧ, không coi ai ra gì.
Những người chơi khác: “……”
Không phải chứ! Sao lại ăn nữa rồi? Nhóc con à, ngoài ăn ra thì cu cậu biết làm gì?!
Lâm Tinh Trì: “……”
Có gì đâu mà ngạc nhiên đến thế? Không phải nãy giờ thằng bé vẫn luôn ăn à?
Trưởng trấn người cá nhìn Cố Lâm chốc lát, sau đó quay đầu lại và coi như chấp nhận câu hỏi hoang đường, vô lý này.
“Thị trấn này không nuôi người cá để ăn, thị trấn người cá chúng tôi làm giàu nhờ vào người cá.”
Những tin tức dư thừa không quá liên quan khác ông ta không muốn lại lộ ra cho nên chỉ nói vậy, không nhiều lời thêm một câu nào. Câu dư thừa này là nể mặt nhóc con nên ông ta mới đại phát từ bi nhiều lời một câu.
Nửa đoạn đường còn lại chỉ có sự im lặng. Chẳng mấy chốc bọn họ đã đi đến căng tin.
Căng tin này giống như căng tin ở đại học. Nó có tổng cộng ba tầng, mùi thơm của thức ăn trong đó từ từ bay ra lan tỏa khắp nơi.
Trưởng trấn nghỉ chân trước nhà ăn, các người chơi đi theo đằng sau cũng dừng lại. Trưởng trấn xoay người mặt đối mặt với các người chơi, trên gương mặt già nhăn nheo như vỏ cây của ông ta mang nụ cười khó hiểu.
Ông ta nhướng mày nói: “Tất cả mọi người hãy dùng cơm trong thời gian quy định. Nửa giờ sau sẽ có người đón các vị đến khách sạn.”
Người chơi: “……”
Thời gian quy định ư? Nửa giờ sau?