Cá Mặn Nhãi Con Trở Thành Đoàn Sủng Trong Trò Chơi Vô Hạn Lưu

Chương 5: Thị trấn người cá - Mất một người chơi

Các người chơi mặt cắt không còn giọt máu theo từng chuyển động đến gần của đám người cá. Lúc này bọn họ chỉ có thể nhìn thấy thứ gì đó hơi giống con người đang xúm lại đây, chỉ nhìn được hình dáng lờ mờ chứ không thấy rõ chi tiết.

Động tác di chuyển của người cá cực kỳ quỷ dị. Không phải kéo một cái đuôi cá bò trườn trên mặt đất mà là hai cái đuôi cá trượt tựa như chân người. Cho nên mới phát ra thanh âm kỳ lạ “Xoát” “Xoát”. Nhưng vì động tác của người cá quá nhanh nên tiếng “Xoát xoát” cứ vang lên liên tục không ngừng.

“Này, mẹ nó……” Một người đàn ông có vết sẹo trên mặt thở hổn hển, hít ngược một hơi khí lạnh, “... Sao lại có hai cái đuôi cá?”

Mặc dù sương mù dày đặc không thể nhìn rõ chi tiết nhưng những người khác cũng phát hiện đám người cá này đúng là kéo hai cái đuôi cá. Hơn nữa hai cái đuôi cá còn không đối xứng, lớn nhỏ không đồng nhất, vô cùng dị dạng.

Chỉ có Cố Lâm thấy rõ không phải hai cái đuôi cá mà là một cái đuôi cá không biết vì sao mà bị chém thành hai nửa.

“Trời ơi, sao lại nhiều như vậy?”

“Này... này là cái gì?!”

“……”

Không phải là người cá sống ở trong nước sao? Sao lại chạy lên đất bằng làm gì? Hay đây là một đám người cá chịu hạn?

Tô Kiều cảm thấy nổi da gà. Tuy rằng không thể thấy rõ đám quái vật này nhưng có thể cảm giác được sự nguy hiểm của chúng.

Cô không cần nghĩ, dùng một tay kéo Cố Lâm qua, giữ ở đằng trước bảo vệ cậu. Tất cả mọi người đều có khả năng chạy trốn, chỉ có nhóc con chân ngắn tay ngắn này là chạy không thoát được.

Cố Lâm bị Tô Kiều kéo đến trước người, cùng lúc đó cậu cũng thấy một anh trai bên cạnh vươn tay về phía cậu. Chẳng qua là cậu đứng gần Tô Kiều hơn nên bị Tô Kiều giành trước một bước.

Nhìn Tô Kiều bảo vệ cậu, rõ ràng là anh trai kia nhẹ nhàng thở ra. Cố Lâm nghiêng nghiêng đầu nhìn anh trai kia. Người đó là nam sinh mà trước đấy Tô Kiều ôm chầm lấy khi bị cậu dọa sợ.

Thấy nhóc con nhìn mình, anh trai —— Lâm Tinh Trì cũng tươi cười nhìn cậu, sau đó yên lặng đứng bên cạnh Cố Lâm và Tô Kiều.

Ngay lúc này, bỗng có tiếng kêu vừa sợ hãi vừa thê lương phát ra từ trong đám người.

“A a a ——”

Tiếng kêu sợ hãi khá ngắn ngủi, ngay sau đó chỉ nghe thấy một tiếng “Phanh” giống tiếng của vật nặng bị đập xuống đất. Mọi người ý thức được chuyện gì, ai nấy đều sợ tới mức nín thở, thậm chí có người chơi còn bật khóc.

Có... có người chơi chết rồi sao?

Sương mù dày đặc che lấp mọi thứ xung quanh, căn bản không có người nào nhìn rõ được người cá ra tay thế nào, cũng không có ai thấy rõ người chơi ngã xuống là ai. Thậm chí bọn họ còn chưa kịp làm quen với nhau đã chết mất một người chơi.

Người chơi mất mạng là người đứng trước tên đàn ông mặt sẹo. Ông ta còn đang hoang mang chưa kịp nhìn thấy cái gì, người chơi trước mặt đột nhiên ngã xuống đất.

“Đυ.……”

Tên đàn ông mặt sẹo vừa định hùng hùng hổ hổ chửi bới, ai ngờ ông ta mới nói được một chữ thì một khuôn mặt người trắng bệch hiện ra trước mắt, cách ông ta không đến một centimet.

“……”

Tên đàn ông mặt sẹo lập tức ngậm miệng, đồng tử bất giác co chặt lại. Bởi vì khoảng cách gần nên ông ta thấy rõ khuôn mặt đang kề sát mặt mình này.

Đôi mắt chỉ có lòng trắng, trên lòng trắng có rất nhiều bong bóng cá. Mái tóc dơ bẩn, rối tung xõa xuống che đi một phần khuôn mặt tái nhợt như người chết. Cái miệng vốn được che bởi làn tóc dài chầm chậm ngoạc ra, ngoạc đến tận mang tai. Trong miệng đen sì, chất nhầy đen đặc theo đó chảy xuống.

Tên đàn ông mặt sẹo sợ đến mức sắp rách lá gan. Ông ta thậm chí còn có thể cảm nhận được làn da của đối phương áp sát vào mặt mình, còn có một chút khí lạnh phả ra, lạnh đến mức không có lấy chút xíu độ ấm nào giống như cá chết mới vớt từ động băng.

Ông ta mấp máy môi, sợ đứng hình, ngay cả hét lên cũng không nổi. Giây tiếp theo, một cái lưỡi thật dài vụt ra với tốc độ rất nhanh tấn công vào trán ông ta. Ông ta chỉ cảm giác được sự lạnh lẽo và dính nhớp.

Nhưng rồi không biết vì sao đột nhiên lưỡi dài thu về. Người cá này cũng đột nhiên xoay người, rời xa với tốc độ cực nhanh. Không chỉ mỗi người cá này mà những người cá khác đang lao về đây cũng lập tức quay đầu rút lui, rời xa người chơi.

Tô Kiều ôm chặt lấy Cố Lâm, cả người không khống chế được run rẩy. Cố Lâm dùng tay nhỏ vỗ vỗ lên tay cô an ủi.

“Chị ơi chị đừng sợ.” Cố Lâm dịu dàng an ủi cô.

Tô Kiều sửng sốt, không ngờ một nhóc con bé xíu lại an ủi ngược lại một người trưởng thành như cô, cậu không sợ sao? Hay là do cảnh tượng trước mắt vượt qua phạm vi nhận thức của cậu cho nên mới không sợ?

Sau khi một người chơi ngã xuống, sương mù vốn đặc sệt đến mức không thể hòa tan chậm rãi tán ra, ánh sáng dần dần hiện hữu. Lúc này, tiếng “Xoát xoát"" không tới gần nữa mà nhanh chóng rời xa cùng với sự tiêu tán của sương mù.

Tốc độ chúng rút lui của bọn chúng còn nhanh hơn tốc độ sương mù tiêu tán. Chúng luôn ẩn nấp trong sương mù, khiến người ta không nhìn được rõ ngoại hình của chúng.

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, thị trấn nhỏ vừa bị sương mù bao phủ dần lộ ra dáng vẻ vốn có của nó.