“Bạn nhỏ này, đừng uống nhiều quá”
Ly rượu trên tay Chu Linh bị một bàn tay đoạt lấy, theo bản năng cô quay đầu nhìn. Một khuôn mặt xinh đẹp hiện lên trước mắt, đôi mắt nhu hòa chăm chú nhìn cô.
Chu Linh hơi giật mình, chạm mắt với đối phương, nhịp tim đột ngột tăng mạnh, cảm giác nóng lan từ mặt đến tai. Cô đè xuống tâm tình kích động, quay đi cầm lấy 1 ly rượu khác, lại uống cạn mặc kệ con mắt kinh hoàng của Ôn Thanh Ca.
“Tôi muốn uống, ai có thể cản tôi?” Chu Linh nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt nói đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ. “Dương Cảnh Nghi cậu có thể sao?”.
Khóe môi Dương Cảnh Nghi nhấc lên, mắt tràn ngập ý cười “Em nhớ mình sao?”. Chu Linh hơi ngạc nhiên, lại bật cười đầy ý vị “Một người xinh đẹp như vậy, dù chỉ lướt qua cũng có ấn tượng sâu sắc rồi nha”.
Dương Cảnh Nghi chỉ cười không nói gì. Chu Linh quay đi không quan tâm đến cô nữa, liên tục ăn rồi uống che đi sự bối rối, nhưng có thể thấy rõ tâm trạng cô đã vui vẻ hơn lúc mới đến nhiều. Dương Cảnh Nghi cũng đi cùng mọi người trò chuyện.
Đến khi Chu Linh đã ngà ngà say, mơ mơ màng màng được Ôn Thanh Ca đỡ lên. Đến trước mặt Dương Cảnh Nghi chào tạm biệt.
“Cậu đưa cậu ấy về sao?” Dương Cảnh Nghi không đầu không đuôi hỏi đến.
“Ừ, nay tôi đi xe cùng Chu Linh, tôi không uống rượu, có thể đưa cậu ấy về an toàn”
Ôn Thanh Ca nhấn mạnh “tôi có thể đưa về an toàn”. Cô biết Cảnh Nghi cái người này muốn nói tới điều gì, nhưng cô cảm thấy như vậy là quá nhanh, dù sao cậu ta mới trở về, khúc mắc với Chu Linh vẫn còn nhiều lắm.
“Ồ, vậy sao” Dương Cảnh Nghi hiểu ý tứ của đối phương, cười đầy ẩn ý. Ôn Thanh Ca cảm giác sắp có chuyện xảy ra nên nhanh chóng kéo Chu Linh rời đi.
Vừa ra khỏi nhà hàng, cô nhận được một cuộc điện thoại từ cha cô “Thật sự gấp đến vậy sao, phải đi ngay bây giờ?”
“…”
“Gì vậy chứ!” cô phải nhanh chóng đến công ty tiếp một đối tác lớn, người này thật sự rất khó có thể hợp tác, đã từ chối công ty cô vài lần, vậy mà giờ nổi hứng đến bàn chuyện làm ăn, buộc cô 30 phút nữa phải có mặt ở công ty.
Ngay lúc Ôn Thanh Ca không biết có nên gọi taxi đưa Chu Linh về không, Dương Cảnh Nghi từ đâu lại xuất hiện.
“Để tôi đưa em ấy về, nay tôi không uống, cậu cũng lo ngại taxi không an toàn mà đúng không?” giọng nói Dương Cảnh Nghi rất bình thản như chắc chắn Ôn Thanh Ca sẽ đưa Chu Linh cho cô.
“Cậu..” lúc này đây Ôn Thanh Ca thật sự cảm thấy mọi thứ có lẽ đã được Dương Cảnh Nghi sắp đặt từ trước, nhưng cô cũng không còn cách nào khác, cô biết đối phương sẽ lo cho Chu Linh chu toàn nên đành đưa Chu Linh cho Cảnh Nghi chăm sóc.
Chu Linh vậy mà ngoan ngoãn cùng Dương Cảnh Nghi tay trong tay đi đến chỗ để xe. Chờ Cảnh Nghi mở cửa xe, lại ngoan ngoãn ngồi vào ghế phụ.
Trên xe, Chu Linh ngồi im chăm chú nhìn Cảnh Nghi. Cô chớp chớp đôi mắt, khẽ gọi.
“Cảnh Nghi”
“Mình đây”
Cảnh Nghi nhẹ giọng đáp, vòng tay qua thắt dây an toàn cho cô. Cô vẫn không nhúc nhích.
“Cảnh Nghi”
“Ơi”
“Cảnh Nghi sẽ đi nữa sao?”.
Khuôn mặt Chu Linh hồng hồng, khi nói lại mang theo một chút tủi hờn khiến Cảnh Nghi có chút bối rối. Cô ngay lập tức trấn an Chu Linh “Sẽ không, mình chỉ muốn ở bên em”.
Cảnh Nghi nhẹ xoa đầu Chu Linh “Mình đã về rồi, mình sẽ cùng em..” cô không nói tiếp chỉ dám bổ sung trong lòng “giải quyết những khúc mắc còn dang dở giữa chúng ta và sẽ cùng em bước tới một tương lai tốt đẹp”.
Cô rất sợ Chu Linh không thể tha thứ cho mình, cô sợ Chu Linh đã không còn yêu cô nữa. Dù sao, khi ấy cô đã rời đi không lời từ biệt.
Và khi đã thông suốt hết mọi việc, cô quyết định về nước cùng với một phong thái rất tự tin, cô sẽ cùng Âu Chu Linh làm lại từ đầu, dũng cảm đấu tranh để yêu thương cô ấy.
Nhưng khi thật sự đứng trước bạn nhỏ này, cô vẫn có rất nhiều nỗi sợ, chút tự tin cũng nhanh chóng bị dập tắt.
Chu Linh nghiêng đầu nhìn cô với vẻ mơ hồ, không hiểu cô muốn nói gì.
Cảnh Nghi rời khỏi suy nghĩ, nhìn Chu Linh “Em có biết hiện tại em đang rất đáng yêu không? Đáng yêu đến mức khó kiềm chế”.
Nghe vậy Chu Linh chỉ cười rất ngây thơ, nói năng lộn xộn không rõ ràng “Vậy Nghi mau mau đến thương em đi, bạn Nghi yêu em lắm mà”.
Được rồi, cô cảm thấy mình sắp không xong rồi, lẽ ra cô không nên nói nhiều mà đưa cô ấy về nhà mới phải. Giờ thì trái tim cô đang đập loạn hết cả lên, mặt cũng đã ửng đỏ.
Cảnh Nghi nhịn không được khẽ hôn má Chu Linh, tự nhủ liên tục “Là em ấy câu dẫn mình. Là em ấy câu dẫn mình..”.
“Mình thật không có tiền đồ!” cô tự mắng trong lòng, không dám nhìn Chu Linh nữa, nhanh chóng lái xe theo địa chỉ Ôn Thanh Ca đã gửi.
--------------------------------
Khó khăn lắm Chu Linh mới mở được khóa nhà ra. Vừa vào cửa cô đã xụi lơ, ngã nhào ra, Cảnh Nghi ngay đó giật mình đưa tay đỡ cô.
Cảnh Nghi hoảng hốt quan sát Chu Linh trong vòng tay mình. Phát hiện người này hình như là đã ngủ.. lại còn đang nói mớ..?
“…”
Cảnh Nghi thật sự cảm thấy bất lực. Bạn nhỏ này đột nhiên lăn đùng ra ngủ ngon lành dọa cô một phen. Không chỉ nói mớ, tay còn không yên phận sờ sờ eo cô.
“…”
Phòng của Chu Linh hiện tại cô không vào được, chỉ có thể để cô ấy ngủ ở phòng khách. Mang người nằm thoải mái trên sofa, lại tri kỉ lấy áo khoác đắp cho Chu Linh.
Vì không thể vào phòng nên cô cũng không thể làm chút chuyện gì khác.. Như là ờm.. thay đồ cho Chu Linh hoặc lau người cho cô ấy.
Cô đây chính là cực kì đơn thuần lo cho bạn nhỏ nhà mình, không hề có ý gì khác! Chỉ là tiếc quá, bạn nhỏ lại ngủ mất rồi, làm cô không thể chăm sóc cô ấy chu toàn.
Nhìn quanh nhà, Dương Cảnh Nghi bắt tay vào dọn dẹp, cô còn giúp Chu Linh giặt đồ, sắp xếp đống đồ mới mua trên đường đi lúc nãy vào tủ lạnh.
Xong xuôi, cô đến bên cạnh Chu Linh ngồi xuống. Cô vẫn còn cảm thấy mọi thứ khá mơ hồ, cảm giác không thực đã theo cô từ khi cô trở về nước và gặp lại Chu Linh.
Cô thật sự đã lại được nhìn thấy cô ấy. Người mà cô đã thương nhớ suốt bao năm qua, giờ đang ở ngay trước mắt cô, ngủ say không chút đề phòng.
“Em ấy dường như đã thay đổi khá nhiều, lại dường như chẳng thay đổi gì nhỉ? Vẫn không đề phòng người khác như vậy”
Nhìn Chu Linh một lúc, Cảnh Nghi cũng thϊếp đi.
Có một điều mà Cảnh Nghi không biết, Chu Linh không dễ đặt niềm tin vào một ai, với mọi thứ đều có sự cảnh giác cao. Cảnh Nghi là ngoại lệ duy nhất của Chu Linh, Chu Linh từ đầu đến cuối đều sẽ không đề phòng Cảnh Nghi.
------------------------------
Khi Chu Linh tỉnh dậy đã là sáng hôm sau, cô mơ màng tỉnh dậy, chỉ thấy đầu có chút đau, người có chút không thoải mái. Nhưng mà cô thật sự đã ngủ rất ngon.
Chu Linh tạm thời chưa suy nghĩ việc cô về bằng cách nào, tại sao cô lại ngủ ở sofa. Cô nhanh chóng tắm rửa thay đồ.
Sửa soạng mọi thứ xong, cô mới để ý nhà cửa cô rất sạch sẽ, quần áo đã được phơi lên, trong lò vi sóng còn có một bát canh giải rượu.
“…?”
Ôn Thanh Ca từ khi nào trở nên chu đáo như vậy?
Chu Linh hoài nghi đi đến chiếc ghế sofa cô đã nằm ngủ hôm qua, có một chiếc áo khoác dài, hình như cô đã dùng áo này để đắp đêm qua. Trên áo vẫn còn vương chút mùi hương quen thuộc.
Cô sửng sốt trong giây lát, những hình ảnh của tối hôm qua nhanh chóng hiện lên trong đầu cô, mặt cô ngay lập tức đỏ bừng. Xấu hổ! thật quá xấu hổ!
Chu Linh nhanh chóng mở điện thoại lên. Một loạt tin nhắn từ Ôn Thanh Ca gửi đến, đa phần đều là hỏi cô cảm thấy thế nào, về nhà an toàn không, có bị ai bắt nạt không, còn có lí do không thể đưa cô về nhà và phải nhờ Dương Cảnh Nghi…..
“…”
Nên là nói.. người chăm sóc cô suốt đêm qua thật sự là Dương Cảnh Nghi á hả!?
Cô để ý Quitan của cô còn có một đoạn tin nhắn đến, từ một người dùng có tên.. Dor?
Dor: [Em dậy chưa?]
Dor: [Dậy thì nhớ uống canh giải rượu mình đã chuẩn bị nhé, mình có hâm nóng trong lò vi sóng đấy]
Âu Chu Linh: !!?!?
Người dùng Dor này là Dương Cảnh Nghi đấy à.. Biểu tình trên mặt Chu Linh nãy giờ đã biến hóa cực kì đặc sắc. Sau đó, cô không do dự gọi điện ngay cho Ôn Thanh Ca.
“Linh à, cuối cùng cậu cũng dậy rồi, mau lên nói cho mình biết, hôm qua Dương Cảnh Nghi không làm gì cậu chứ.…” Mới kết nối máy, Ôn Thanh Ca đã gấp gáp nói không ngừng.
Chu Linh bị giật mình, vội để điện thoại ra xa, đành cắt ngang lời Ôn Thanh Ca.
“Này, mình chỉ mới nhớ ra vài chuyện tối qua, Dương Cảnh Nghi chăm sóc mình rất chu đáo. Cơ mà mình còn chưa hỏi gì cậu đâu, sao trông cậu còn gấp hơn cả mình”
“Huhu Linh à. Cậu không sao là tốt”
“Nói đi, cậu đưa cho cô ấy Quitan của mình à?”
“……”
Cuộc gọi kết thúc.
Chu Linh rơi vào trầm tư. Ôn Thanh Ca đã kể cô nghe đại khái diễn biến của tối hôm qua, còn kể hết chuyện Dương Cảnh Nghi đã nhờ Ôn Thanh Ca nói về cô ấy trước mặt cô rồi khơi gợi về buổi họp lớp.
Còn vụ Quitan Ôn Thanh Ca thật sự là không biết gì hết. Sau đó, Thanh Ca còn hỏi cô rất nhiều điều, nhưng đa số cô đều không nói.
Nghĩ lại về mấy hành động với lời nói hôm qua, dù kí ức có hơi mơ hồ, nhưng cô rõ ràng Dương Cảnh Nghi đã trộm hôn cô, hôn má cũng là hôn!
Cô rất xấu hổ có được hay không? Vậy nên cô sẽ không nói cho Thanh Ca biết đâu!
Mất bình tĩnh một lúc. Cô nhìn quanh nhà một lượt, lại nhìn vào bát canh trong tay.
Cô từ từ suy nghĩ, Dương Cảnh Nghi về nước, tổ chức buổi họp lớp, ban đầu là tìm đến Ôn Thanh Ca để cô cùng tham gia, sau lại đưa cô về chăm sóc cô chu toàn, lại còn.. lại còn trộm hôn cô khi cô say.
“Dương Cảnh Nghi.. rốt cuộc cô ấy muốn làm gì?”
===================
Hết chương 3.
Huhu mấy nay mình bận quá, chưa sắp xếp được thời gian viết nên ra chương mới hơi muộn.
Các bạn độc giả kính yêu thông cảm cho mình nhé. Cảm ơn các bạn đã đọc, iu các bạn nhìu