Dũng Khí Yêu Người

Chương 2: Cảnh Nghi trở về

Chu Linh và Thanh Ca trong khi đợi đồ ăn đã bàn bạc xong việc xuất bản tiểu thuyết của Chu Linh. Bộ tiểu thuyết đầu tiên của cô khi mới chập chững vào nghề “Mê Luyến” trộm vía được nhiều độc giả yêu thích nên đã cùng kí hợp đồng với công ty nhà Thanh Ca - công ty lớn chuyên về xuất bản sách, xuất bản bộ tiểu thuyết đầu tiên của mình. Ngày dự định ra mắt cuốn đầu tiên là ngày 16 tháng 11, trùng với ngày sinh nhật của cô, ngày này thật có ý nghĩa. Năm nay cô 23 tuổi, đây cũng được xem như thành tựu đầu tiên trong đời cô. Nhìn dòng chữ “..tiểu thuyết “Mê Luyến” của tác giả A Lam..” trên hợp đồng làm cô thật vui vẻ.

Sau đó họ cùng nhau ăn và trò chuyện đủ thứ, đa số vẫn là Thanh Ca nói, cô thì suốt ngày ru rú trong nhà nên cũng không có chuyện gì để nói.

“Mà nè, cậu chắc cũng nhận được tin nhắn từ Thành Ân rồi chứ?” Thanh Ca như vô tình nhớ tới và hỏi cô. “Ừm, nhận được rồi, cậu ta hỏi tớ cuối tuần có thời gian thì tham gia họp lớp” Chu Linh không để ý lắm trả lời.

“Ừa nghe đâu có bạn học từ nước ngoài về, vậy nên mới đột nhiên mời họp lớp như này, còn tính bao trọn cả nhà hàng Lâm Tư đó” Thanh Ca bát quái nhìn cô nói.

Chu Linh rất nghi hoặc, về thì về thôi, lớp cô cũng đâu phải chỉ 1, 2 người đi du học, sao lại làm lớn như vậy, còn bao trọn nhà hàng siêu nổi tiếng đó? “Động thái lớn như vậy? Người này rất đặc biệt sao?”

Chu Linh thấy Thanh Ca nhìn mình vẻ muốn nói lại thôi, vẻ chần chừ khiến cô càng hoài nghi, không nhìn được nữa bèn nhướng mày trêu chọc “Cậu sao vậy? Táo bón à? Muốn đi vệ sinh?”

“…”

Một lúc sau, thận trọng nói với Chu Linh “A Lam, người này cậu biết, là bạn học nữ, gia thế rất lớn, hồi đó sang nước H ở dạng định cư, rất tài giỏi..”. Động tác Chu Linh hơi chậm lại, không xác định nhìn Thanh Ca “Cảnh Nghi? Dương Cảnh Nghi?”

“Ừm” Thanh Ca nhẹ gật đầu, mắt vẫn quan sát động thái của Chu Linh. Chu Linh nhẹ cúi đầu, đáp “Mình biết rồi, nếu là cô ấy thì chuyện này liền trở nên hợp lí rồi.”.

Ôn Thanh Ca thấy Chu Linh không có phản ứng lớn lắm mới dám hỏi tiếp “Cậu có đi không? Hôm đó tụi mình có thể đi chung.”. Bầu không khí đột nhiên im lặng “…”. Chu Linh nhìn không ra có gì khác thường trả lời “Tạm thời mình chưa biết, nếu đi mình sẽ nhắn cho cậu”.

“..Được”. Tiếp theo không ai nói một lời, tự mình ăn hết phần ăn của mình. Sau đó, Thanh Ca chở Chu Linh về nhà rồi tự mình đến công ty.

----------------------------

Trong phòng làm việc của Ôn Thanh Ca.

Cuộc gọi được kết nối. Đầu dây bên kia phát ra thanh âm dễ nghe “Xong rồi sao?”.

“Xong rồi. Tôi đã nhắc về cậu với cậu ấy, cũng đã nói về vụ họp lớp, nhưng có đi hay không phụ thuộc vào lựa chọn của cậu ấy, tôi sẽ không ép.” Ôn Thanh Ca đã mất đi vẻ năng nổ khi ở với Chu Linh, thay vào đó cô rất là bất đắc dĩ trả lời.

Nghe được bên kia cười khẽ “Vậy được rồi, cảm ơn cậu. Còn về vụ họp lớp, tôi tin em ấy sẽ đi.”.

“Sao cậu có thể biết được chứ. Với lại chúng ta đều bằng tuổi đó, cậu lại cứ gọi cậu ấy là em.”

“Haha, được rồi, cảm ơn cậu, tôi sẽ trả lễ cho cậu sau.”

*Cuộc gọi đã kết thúc*

Ôn Thanh Ca nhìn màn hình biểu thị cuộc gọi với Dương Cảnh Nghi đã kết thúc, nhíu mày, thật sự không biết phải làm sao.

Hai ngày trước, tiểu tổ tông đã mất liên lạc từ lâu này đột nhiên nhắn tin đến, nhờ cô giúp cô ấy hàn gắn với Âu Chu Linh. Dù cô đã đồng ý giúp nhưng thật sự cô cũng không biết làm thế này có đúng không nữa.

“Haiz, Chu Linh nhà mình.. lần này mong là sẽ ổn”

---------------------------

Chu Linh về đến nhà liền ngồi bất động trên giường, cô không suy nghĩ gì, chỉ đơn giản là thất thần. Một vài hình ảnh mơ hồ hiện lên trước mắt cô.

Ngày đó, người quan trọng nhất của cô dường như đã biến mất hoàn toàn trên thế giới này. Người đó đã rời bỏ cô, rời đi không một lời từ biệt. Cô gần như muốn phát điên, cảm giác như trái tim cô bị ai đó siết chặt, đau đớn, thống khổ vô cùng.

“Cảnh Nghi.. Cảnh Nghi.. Cảnh Nghi.. cậu ở đâu cậu ở đâu …”

“Dương Cảnh Nghi, em đau lắm đau lắm.. Cảnh Nghi mau về với em …”

Hình bóng bé nhỏ gào khóc trong căn phòng tối tăm, mọi thứ xung quanh cô bé rất lộn xộn. Cô ngồi giữa phòng cố gắng gọi điện cho Dương Cảnh Nghi. Nhưng mọi thứ có thể liên hệ đều như không tồn tại, điện thoại liên tục thông báo tài khoản này không tồn tại, thuê bao không tồn tại..

Cửa phòng mở mạnh ra, một cô bé lao thẳng đến chỗ cô, cố gắng lay cô tỉnh táo. “Chu Linh! Âu Chu Linh cậu mau tỉnh lại cho mình!”

“Thanh Ca Thanh Ca.. Cảnh Nghi cô ấy hức.. cô ấy không cần mình.. hức mình.. bỏ rơi hức..” Chu Linh bám chặt lấy Ôn Thanh Ca, vừa khóc vừa nói đứt quãng. Cứ như vậy cho đến khi cô bé khóc đến kiệt sức rồi thϊếp đi.

Chu Linh choàng tỉnh, tâm trí trở về hiện tại “Tại sao mình lại nhớ về ngày đó chứ..”. Cô không muốn nhớ lại những kí ức đau buồn, cô đã mất rất nhiều thời gian để thoát ra khỏi những cảm xúc đó. Cô cảm thấy hiện tại rất tốt, cô không muốn nhìn lại quá khứ.

“Tại sao cô ấy lại đột nhiên trở về vậy chứ” Nội tâm cô gào thét “Hừ, nghĩ lại thấy tức, cái đồ xấu xa đó, thật muốn cắn người phụ nữ đáng ghét đó, hừ hừ” “Aaa, sao lại về đây vậy hả!!!”

Chu Linh hiện tại rất giận! Cô đã rất cố gắng để sống thật tốt. Hiện tại rất tốt mà. Đôi lúc cô có nhớ cái người đó thật nhưng không có muốn gặp lại mà. “Ông trời ơi có phải ông đang trêu đùa con không?”

Phụng phịu một hồi cô liền nhắn tin cho Ôn Thanh Ca.

Chu Linh: [Họp lớp mình sẽ đi]

Ca Ca ta quá soái: [Cậu quyết định nhanh thật đó! Vậy hôm đó cậu đi với mình …]

[…]

“Mình chỉ tò mò không biết bạn học cũ đã mất liên lạc từ lâu này hiện tại là bộ dạng gì thôi! Mình không phải muốn gặp cậu ta! Chỉ là tham gia họp lớp, gặp mặt bạn bè thôi!” Chu Linh tự nhủ.

-----------------------------

Đã đến hẹn họp lớp. Vài ngày trước khi đến hẹn, cô cũng đã cùng với Ôn Thanh Ca mua sắm sửa soạng một chút.. chỉ một chút thôi..

“Oa! Linh à cậu làm mình bất ngờ thật đó!” Thanh Ca trố mắt nhìn cô gái xinh đẹp lung linh trước mắt này.

Cô thật không ngờ đến, Chu Linh thường ngày khá tùy tiện, vì cô đã đẹp sẵn nên không thường diện đồ nghiêm túc. Vậy mà cái cô nàng trước mặt này, không chỉ make up tỉ mỉ, còn diện một bộ váy trễ vai màu ngọc lam nhạt trông đơn thuần đáng yêu mà không kém phần sang trọng. Thật là một hình ảnh hiếm thấy.

“Đi gặp lại bạn học cũ nên mình phải giữ hình tượng chứ. Sao hả, bị hớp hồn rồi chứ gì” Chu Linh trả lời rất tự nhiên. Giống như việc này là bình thường, không cần phải đến mức Ôn Thanh Ca trợn mắt nhìn kinh ngạc như vậy.

Tâm trạng Ôn Thanh Ca khá tốt, cô còn lo Chu Linh sẽ lại chìm đắm vào mớ suy nghĩ hỗn độn rồi đau buồn. Lại nghĩ đến Dương Cảnh Nghi, có lẽ hai người họ vẫn còn khả năng.

Nháo một phen, cuối cùng hai người cũng xuất phát đến điểm hẹn.

--------------------------------

Từ lúc lên xe cho tới khi đến trước cửa nhà hàng, Chu Linh cứ bồn chồn không yên. Tim cô đập mạnh như muốn bay ra khỏi l*иg ngực vậy. Cô tính toán không biết chút nữa gặp Dương Cảnh Nghi thì nên bày ra bộ mặt thế nào.

Nhìn quanh một lượt. Buổi họp lớp này được làm theo dạng buffet, một buổi tiệc buffet lớn. Ở giữa nhà hàng là một sân khấu khá lớn, có rất nhiều nghệ sĩ đang cùng nhau hòa tấu. Nhà hàng còn có rất nhiều bảo an và vệ sĩ. Để mà nói thì.. khung cảnh này thật sự quá mức hoành tráng.

Cô quan sát hồi lâu, chỉ thấy có vài bạn học rải rác từng nhóm trò chuyện với nhau. Vẫn chưa thấy nhân vật chính của bữa tiệc đâu cả.

“Âu Chu Linh, Ôn Thanh Ca, các cậu tới rồi!”. Chu Linh nhìn về phía âm thanh vừa gọi cô và Thanh Ca. Là Vương Thành Ân, người đã thông báo cho các cô về buổi họp lớp. “Cũng là bạn trai cũ của Dương Cảnh Nghi” Chu Linh thầm nghĩ.

Cô đứng một bên lạnh nhạt nhìn Thanh Ca nói chuyện với Thành Ân, không lên tiếng một lời. Thành Ân người này, cậu ta rất tốt, ngoại hình ưa nhìn, tâm tính không xấu, gia cảnh lại lớn, rất có tài năng kinh doanh.. rất nhiều ưu điểm. Nhưng cô không thích Vương Thành Ân. Còn có chút.. thù địch?

Vương Thành Ân và Ôn Thanh Ca cũng nhận ra thái độ của Chu Linh với cậu ta, hơi bất đắc dĩ, hai người đều hiểu lí do nên cũng chỉ nói vài câu rồi nhanh chóng tách ra.

Chu Linh cùng Thanh Ca cũng lấy chút đồ ăn, tìm một chỗ ngồi. Đôi lúc sẽ có vài bạn học ra cùng nói vài lời rồi rời đi, cũng có vài bạn học đôi lúc sẽ nhìn cô rồi quay đi ngại ngùng. Cô không quan tâm, cô bắt dầu thấy có chút chán, cô vốn không có tình cảm đặc biệt gì với những người bạn học này, về thời học sinh của cô, họp lớp cô cũng thật sự không muốn đi.

“Sao còn chưa tới?” Chu Linh nhíu mày lẩm bẩm.

“Ai chưa tới?” Ôn Thanh Ca giả vờ thắc mắc, một bên âm thầm gửi tin nhắn cho ai đó.

“Không có gì” Chu Linh tùy tiện đáp. Cô hung hăng uống hết ly rượu trên bàn, bắt đầu có chút lâng lâng.

Ôn Thanh Ca hoảng hốt “Linh, loại rượu cậu lấy không nhẹ đâu, cậu lại còn uống như vậy!”. Nửa ly rượu vang bị Chu Linh nốc cạn trong một hơi làm cô thật sự hoảng. “Trời ơi, tổ tông của tôi, cậu mà say thì mình chếc mất”

Chu Linh lại lấy thêm một ly rượu nữa, chưa kịp uống đã có một bàn tay ngăn lại. Một hương thơm mát lạnh bao trùm lấy cô, bên tai vang lên một giọng nữ dịu nhẹ.

“Bạn nhỏ này, đừng uống nhiều quá”

=========================

Hết chương 2.

Nữ chính lên sàn rồi!