Tôi Trở Nên Nổi Tiếng Sau Khi Mở Đạo Quán Ở Tinh Cầu Xa Lạ

Chương 2: Cứu con tôi

Trong nhà họ Giản, gần đây không được thái bình.

“Nghe nói gì chưa, thiếu gia bệnh lại càng thêm nghiêm trọng rồi.”

“Bác sĩ đã nói rồi, thiếu gia có chứng ảo tưởng, ảo tưởng ra một vài thứ không tồn tại.”

“Thiếu gia mệnh thật khổ, không có mẹ, hiện tại còn mắc loại bệnh này....”

“Hôm đó sau khi bác sĩ rời đi, đã sốt cao.”

Có người tò mò hỏi nhiều một câu: “A Chân tỷ tỷ, thiếu gia cả ngày ảo tưởng, đều là cái gì?”

Người được gọi là A Chân, chính là hầu gái chăm sóc Giản Triều Dương ngày đó, cô ta nhìn xung quanh, lúc này mới cúi người nhỏ giọng nói: “Thiếu gia nói trong nhà chúng ta, có ma.”

“Có ma?!” Tiểu cô nương bát quái kia trợn trừng mắt: “Trên thế giới này có ma sao?”

A Trân nghiêm khắc răn dạy: “Đương nhiên là không có, Ám Tinh chúng ta đã có vạn năm lịch sử, nào có chuyện như vậy, đó đều là phong kiến mê tín dị đoan, thiếu gia sinh bệnh, lẽ nào cô cũng sinh bệnh rồi sao?”

Tiểu cô nương vội vàng sợ hãi gật đầu nói: “Biết rồi, biết rồi.”

Mà ở trong phòng trên tầng hai, trong ngôi nhà bị xóa bỏ mê tính dị đoan, Giản Triều Dương lại bị ép đến run bần bật.

Giản Triều Dương cầm gối ném qua: “Cô tìm tôi cũng không có tác dụng, tôi căn bản không quen biết cô, tôi hiện tại đến tôi là ai cũng còn chưa làm rõ được.”

Ở góc giường, có một nữ quỷ đang đứng.

Làn váy hoa nhài bị tổn hại ẩn ẩn nhìn thấy màu máu, gương mắt trắng bệch như sáp ở dưới ánh đèn càng thêm đáng sợ, con ngươi đen nháy không hề chớp mắt mà nhìn cậu, một đôi môi đỏ khép mở, cổ họng có chút vỡ vụn, giọng nói có chút như vấp đĩa, chỉ là không ngừng lặp lại nói:

“Giúp tôi đi.....”

“Giúp tôi đi......”

“Tôi không cam tâm.......”

Giản Triều Dương che lỗ tai lại: “Lục phu nhân, tôi biết cô không cam tâm đối với cái chết của mình, nhưng người chết không thể sống lại, tôi biết cô và Lục tổng rất yêu thương nhau, nhưng cô đã chết rồi, chuyện của người sống cô nên buông xuống rồi.”

Trước đó, Giản Triều Dương nói cái gì nữ quỷ cũng không phản ứng lại, cố tình nghe thấy chữ Lục tổng này lại mở to mắt.

Hồn phách màu xanh lam trong nháy mắt như có sương đen bao phủ, quỷ khí dày đặc giống như là dây đằng tránh không thoát mà từng chút từng chút bò về phía người trên giường, mang theo hàn ý vô tận.

“Cộc cộc cộc.”

Bên ngoài có người gõ cửa.

Giản Triều Dương như được cứu vớt mở cửa: “Mời vào.”

Trước một khắc khi ánh sáng chiếu vào, nữ quỷ đột nhiên đi đến trước mặt Giản Triều Dương, quỷ hồn đυ.ng vào thân thể người sống sẽ trả giá lớn, nhưng cánh tay trắng bệch của nữ quỷ lại như cọng rơm cứu mạng nắm lấy cổ tay Giản Triều Dương.

Giản Triều Dương như rơi vào động băng, hàn khí trong nháy mắt bao bọc lấy cậu, giây tiếp theo, cậu cảm nhận được oán khí cùng thống khổ nồng đậm.

Đôi mắt đen nhánh vô thần nhìn gần trong gang tấc nhìn chằm chằm cậu, thế mà lại chảy xuống một giọt huyết lệ, giọng nói như mang theo chút cầu xin: “Cầu xin......cứu đứa con của tôi.”

Lời nói này như đã dùng hết sức lực mà nữ quỷ có, cũng là chấp niệm sâu nhất của nữ quỷ.

Vì thế đồng thời lúc cửa bị đẩy từ bên ngoài ra.

Khoảng khắc Giản Anh đi vào, nữ quỷ biến mất.

Ông nhìn Giản Triều Dương trên giường không biết tại sao sắc mặt trắng bệch, cả người như phải chịu kinh hách gì vậy ánh mắt vô thần ngồi ở đó, làm cho ông cực kỳ lo lắng!

Giản Anh bước nhanh tới nắm lấy tay cậu: “Dương Dương, com làm sao vậy?”

Giản Triều Dương cũng từ kiềm chế của nữ quỷ lấy lại tinh thần.

Giản Anh nắm chặt tay, nghi hoặc: “Sao tay con lại lạnh như vậy, trong phòng này không mở hệ thống sưởi sao, sao lại còn lạnh hơn bên ngoài nhiều như vậy?!”

Giản Triều Dương nghênh đón ánh mắt lo lắng của người trước mặt, cười nhẹ nói: “Con không sao.”

Giản Anh nhìn trán đứa nhỏ đầy mồ hôi, lo lắng nói: “Dương Dương, là gặp ác mộng sao?”

Giản Triều Dương đang sầu vì không biết bịa lý do gì, gật gật đầu.

“Con đứa nhỏ này.....” Giản Anh duỗi tay lau mồ hôi cho cậu, mở miệng nói: “Nếu như có tâm sự gì có thể nói với ba ba, mặc kệ là chuyện khó khăn thế nào, ba ba nhất định sẽ giúp con giải quyết, mấy hôm nay chuyện làm ăn không bận, ba sẽ ở nhà với con.”

Những lời quan tâm như vậy giống như dòng nước ấm chảy qua lòng người.

Giản Triều Dương cũng không có cách nào từ chối, cậu khẽ nói: “Cảm ơn ba.”

Giản Anh không nghĩ tới đứa nhỏ lại xa cách với mình như vậy, có điều đã rất tốt rồi, chí ít thì không còn nhốt mình trong phòng không chịu gặp ai, mà bác sĩ cũng kiến nghị nói chuyện với đứa nhỏ nhiều thêm, tốt cho bệnh tình.

“Đúng rồi, ngày ma ba ba có thể phải ra ngoài một chuyến.” Giản Anh nói, “Ngày mai tập đoàn Lục thị tổ chức tang lễ cho Lục phu nhân, nhà bọn họ gia lớn nghiệp lớn, là tập đoàn tại phiệt lớn nhất cả nước ta, phu nhân của Lục tổng lại là tỷ tỷ của công chúa, tang lễ của Lục phu nhân không chỉ long trọng, còn có rất nhiều hoàng tộc hoàng thất đến tham gia.”

Giản Triều Dương có hứng thú: “Tang lễ của Lục phu nhân.”

Giản Anh gật đầu, có chút tiếc nuối: “Lục phu nhân nếu không xảy ra bất ngờ, bà ấy có thể là người phụ nữ hạnh phúc nhất, Lục tổng là người nổi tiếng yêu thương phu nhân, bình thường đối với Lục phu nhân là ngoan ngoãn phục tùng không nói, hai năm trước bọn họ mới có đứa con trai nhỏ, một nhà đừng nói có bao nhiêu viên mãn, nhưng cố tình lại xảy ra chuyện như vậy, đối với Lục tổng mà nói hẳn là đả kích không nhỏ.”

Giản Triều Dương như có suy tư gì đó.

Có nhìn thấy nào, bộ dáng oán hận của nữ quỷ Lục phu nhân kia, cũng không tính là hạnh phúc.

Giản Anh chỉ lo nói: “Đều là người làm ăn buôn bán, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, ngày mai ba có thể nào cũng phải đi một chuyến, con ở nhà dưỡng bệnh cho tốt, ba đến tối muộn sẽ trở về.”

Giản Triều Dương gật đầu, mắt nhìn thấy ba Giản muốn rời đi, cậu đột nhiên nhớ tới dáng vẻ Lục phu nhân, không khỏi mở miệng: “Đợi đã.....”

Giản Anh nghi hoặc quay đầu nhìn cậu.

Giản Triều Dương lời đã đến bên miệng, do dự một chút lại nuốt về: “Không có gì.”

Từ nhỏ sư phụ đã nói với cậu, dính líu quan hệ với ma quỷ không phải là chuyện tốt.

Không biết tại sao cậu đến được thế giới xa lạ này, không có sư phụ cùng các sư huynh đệ bảo vệ, loại chuyện lo chuyện bao đồng này cậu vẫn là ít quản thì hơn.

......

Sốt cao vừa rút đi, thân thể nào không biết gì cái gì mà quá mức suy yếu, cộng thêm tiếp xúc với tay quỷ hồn dương khí càng yếu, khi ba Giản rời đi, Giản Triều Dương mơ mơ màng màng ngủ thϊếp đi.

Đây là một dinh thự phú quý lại ấm áp.

Một người phụ nữa mặc váy đỏ đang nấu canh trong bếp, nổi canh nóng hổi tỏa mùi thơm khắp nơi, đây là bữa cơm chuẩn bị cho đứa nhỏ.

Bảo mẫu phụ trách chiếu cố đứa nhỏ nói: “Thúy nhi, nếu như.....phu nhân đã chết rồi, thứ này đừng cho đứa nhỏ ăn nữa?”

Nữ nhân mặc váy đỏ đem thuốc được phối xong trộn vào trong canh, ngước mắt nhìn bảo mẫu, lộ ra nụ cười lạnh: “Thế nào, người phụ nữ kia lúc sống tôi còn không sợ, lẽ nào chế rồi còn sợ trở về tìm tôi nữa à?”

Bảo mẫu bị nói sắc mặt trắng bệch.

“Cô ta còn sống tôi cũng không sợ, huống hồ cô ta đã chết rồi.” Ánh mắt Chu Thúy Nhi nhìn bão mẫu trở nên lạnh lẽ: “Muốn tôi nói mấy lần nữa, đừng có gọi tôi là Thúy Nhi, sau này phải gọi là phu nhân!”

“Tích!”

Cửa phòng bếp bị mở ra, người đàn ông mặc vest đi giày ra đi tới: “Làm sao vậy, xảy ra chuyện gì?”

Người phụ nữ vừa nãy còn lạnh lùng nhìn thấy người đàn ông lập tức đổi thành nụ cười dịu dàng: “Sao lại đến phòng bếp rồi.”

Bảo mẫu vội vàng cung kính hành lễ: “Tiên sinh.”

Lục tổng nhìn thoáng qua đồ ăn trên bàn nói: “Là cơm tối cho đứa nhỏ sao, mau bưng qua đó đi, đừng để bị nguội.”

Bảo mẫu chần chừ một chút, phát hiện người đàn ông thờ ơ, chỉ có thể bưng đi.

Phòng bếp không còn ai, động tác Chu Thúy Nhi càng thêm càn rõ, đôi môi đỏ dán lên má người đàn ông, động tác mờ ám: “Sao lại muộn như vậy mới về.”

Lục tổng cũng đáp lại nụ hôn này, khẽ nói: “Ngày mai là tang lễ của cô ta, có rất nhiều người đến, công chúa cũng đến, chuyện này không thể qua loa, anh phải làm tốt chuẩn bị.”

Đây là người chồng tốt trong mắt mọi người, dưới tình huống thi cốt vợ còn chưa lạnh đã thân mật ôm ấp với người phụ nữ khác.

Chu Thúy Nhi có chút ghen tuông nói: “Không phải là tang lễ thôi sao, giao cho người khác đi làm không phải là được rồi sao, anh đừng có để ý đến cô ta như vậy.”

“Em rõ ràng biết anh nhìn cô ta một cái cũng cảm thấy ghê tởm.” Lục tổng dịu dàng vuốt đầu Chu Thúy Nhi: “Nếu không phải bởi vì vị công chúa kia rất khó đối phó, còn có đám lão bất tử trong gia tộc của cô ta cũng đến tham dự, anh cũng sẽ không phải đích thân đi bố trí.”

Chu Thúy Nhi vẫn là có chút không vui.

Lục tổng ôm cô ta nhẹ nhàng vỗ lưng, nhìn linh đường được bố trí bên ngoài cửa sổ, lộ ra nụ cười: “Đợi tang lễ kết thúc, những tài sản đó đều là của chúng ta rồi, em tức giận với một người chết làm gì, anh đảm bảo sẽ để mọi thứ của cô ta trong nhà này biến mất hoàn toàn.”

Chu Thúy Nhi bị dỗ đến vui vẻ.

Lục tổng nhìn canh đang hầm trong nồi, nhớ đến gì đó liền nói: “Còn về canh mà đứa nhỏ uống, cô ta hiện tại đã chết rồi, đừng thêm những thứ đó vào nữa.”

Lúc đầu vì nghĩ cách làm cho Lục phu nhân ngồi phi cơ ra nước ngoài, thân là thị nữ bên người Chu Thúy Nhi đã nghĩ ra kế hoạch ác độc:

Thêm đồ vào thức ăn của đứa nhỏ, làm cho đứa nhỏ 3 tuổi sốt cao không ngừng, trở nên nói năng không rõ, Lục phu nhân nhìn thấy đứa nhỏ bệnh tình càng ngày càng nghiêm trọng, bác sĩ bị mua chuộc cố ý dẫn dắt nói Lục phu nhân ra nước ngoài tìm bác sĩ, tối hôm ngồi phi cơ rời đi, phi cơ đó đã bị người động tay động chân quả nhiên xảy ra nổ mạnh, tất cả hành khác đều tử nạn.

Chu Thúy Nhi cười lạnh một tiếng nói: “Làm sao, không nỡ con trai của anh à?”

Lục tổng giống như là nghe thấy chuyện cười, hắn sờ sờ bụng Chu Thúy Nhi: “Em mang thai mới là con của anh, còn về cô ta......”

Vải trắng bên ngoài cửa sổ phòng bếp tung tay theo gió.

Toà dinh thự ấm áp này giờ phút này như địa ngục nhân gian, giọng người đàn ông càng thêm lạnh băng: “Nếu không phải nhà cô ta có tiền, anh sao có thể cưới một người phụ nữ bình thường không thú vị như vậy, còn về con của cô ta, anh chừa từng coi là con của mình.”

Chu Thúy Nhi lúc này mới vừa lòng, dù sao trong bụng cô ta mới là thiếu gia duy nhất nhà họ Lục.

“Nếu đã như vậy, dù sao đứa nhỏ sớm đã bị bệnh, cũng chỉ có mình cô ta xem là bảo bối.” Trong mắt Chu Thúy Nhi dần dần lộ ra sát ý: “Thì đưa nó đi cùng phu nhân đi......”

Lục tổng nhìn người phụ nữ dáng vẻ tinh xảo xinh đẹp trước mặt, cười dịu dàng với hắn: “Dù sao, phu nhân từ nhỏ đã ân trọng như núi với em, một mình cô ta nằm ở dưới mộ quả thật rất tĩnh mịch, em có thể nào cũng nên báo đáp một chút.”

Người đàn ông có chút do dự, nhưng rất nhanh đã bị nụ hôn nhiệt tình của cô ta kéo suy nghĩ lại, hắn ôm người phụ nữ đi vào phòng ngủ, giọng nói khàn khàn: “Đều nghe em hết.”

......

Có một cơn gió lạnh thổi qua cửa sổ, Giản Triều Dương ở trên giường tỉnh lại.

Mặt trời sớm mai còn chưa mọc, sắc trời bên ngoài vẫn còn âm trầm, cậu từ từ ngồi dậy, trên trán có một tầng mồ hôi mòng, trong ký ức lại nhớ đến hình ảnh làm lòng người kinh sợ, cảm xúc cũng không có cách nào bình ổn.

Đó là......hồi ức của nữ quỷ sao?

Không, Giản Triều Dương nhìn ấn lý ở cổ tay từng bị nữ quỷ nắm lấy, đâu không phải là hồi ức, mà cậu ở trong mộng do quỷ lực ảnh hưởng, mà nhìn thấy hình ảnh mà nữ quỷ nhìn thấy.

Chồng cùng thị nữ của mình yêu đương vụиɠ ŧяộʍ, còn sau khi mình chết thế mà cười thương lượng làm thế nào mà hại chết đứa con còn nhỏ tuổi của mình, quỷ hồn người nọ chỉ có thể bất lực đứng cạnh nhìn.

Cho nên.......mới sẽ không cam lòng như vậy sao.

Cứu cứu đứa con của tôi.

Giản Triều Dương nhớ tới lời nữ quỷ nói trước khi rời đi, nếu như cậu không nhìn thấy thì thôi đi, nhưng cậu hiện tại nhìn thấy rồi thì sao đây?