Tôi Trở Nên Nổi Tiếng Sau Khi Mở Đạo Quán Ở Tinh Cầu Xa Lạ

Chương 1: Trọng sinh tỉnh lại

“Thiếu gia sao còn chưa tỉnh?”

“Không biết, từ lúc phu nhân qua đời, tinh thần thiếu gia liền không bình thường.”

“Nếu nói như vậy là đứa nhỏ không có mẹ nuôi dưỡng......”

Bên tai Giản Triều Dương vang lên không ít lời nói âm thanh nói chuyện với nhau, mặc dù đầu cậu rất đau, nhưng những giọng nói này không ngừng chui vào vào đầu khiến cho người khác cảm thấy rất khó chịu đựng, ép cậu phải mở mắt ra.

Một hầu gái tóc dài đứng bên cạnh giường còn đang oán giận: “Tôi nói cô nghe, thiếu gia sẽ luôn lầm bẩm với không khí, có một lần cậu ấy nói nhà chúng ta có quỷ, làm cho lòng người ớn lạnh, thế giới này làm gì có quỷ.....”

Hầu gái nữ tóc ngắn vừa định phụ họa, phát hiện Giản Triều Dương đã tỉnh lại vội vàng ho khan vài tiếng.

Nữ hầu tóc dài kia vừa quay đầu lại, đã đối diễn với ánh mắt đen sâu thẳm của Giản Triều Dương, bị dọa sợ: “Má ơi......thiếu gia cậu tỉnh rồi!”

Giản Triều Dương vẫn như cũ không chớp mắt mà nhìn cô ta, nhìn đến mức trong lòng hầu gái cảm thấy căng thẳng.

Nói thật các cô không quá thích thiếu gia ma ốm này, nhưng nói thế nào cũng được tính là chủ tử, lần này bị bắt tại trận, có thể nào cũng sẽ cảm thấy sợ hãi.

Cổ họng Giản Triều Dương có hơi đau, nhưng vẫn là mở miệng: “Hai người là......”

Là ai.

Ánh mắt cậu quét một vòng trong phòng, nóc nhà xa lạ thế mà còn là tường cảm ứng tràn ngập cảm giác khoa học kỹ thuật, trên tường còn bố trí vài hoa văn tinh xảo phức tạp, đây rõ ràng không phải là phòng của cậu, hai người đứng trước mặt cũng là gương mặt xa lạ.

Hầu gái vội vàng nói: “Thiếu gia, cậu cuối cùng cũng tỉnh lại rồi, tiên sinh đã nóng ruột lắm rồi, bác sĩ đã đến mấy lần rồi, nói cậu từ hôm qua từ trên tầng ngã xuống đυ.ng đầu, nếu như không tỉnh lại, thì đến bệnh viện khám xem.”

Giản Triều Dương chần chờ: “Ngã từ trên tầng xuống?

Có chuyện gì vậy, hôm qua cậu rõ ràng còn ở trong đạo quán.

Trí nhớ dường như còn dừng lại vào thời khắc cuối cùng của sinh mạng kia, vì cứu toàn bộ tính mạng sư huynh đệ của đạo quán, cậu làm giao dịch hồn phách với lệ quỷ, trận pháp tiến hành đến cuối cùng bị sư phó phá cửa xông vào, cậu nhìn thấy đôi mắt mang theo khϊếp sợ và đau lòng của sư phó, còn chưa kịp nói lời từ biệt đã mất đi ý thức.

Cậu cho rằng bản thân phải chết không còn nghi ngờ gì, ai mà biết một nữa mở mắt ra lại xuất hiện ở chỗ này, trước mặt còn có hai cô gái kỳ kỳ lạ lạ.

Hầu gái cho rằng cậu trầm mặc là muốn trách tội mình, chuyển chủ đề nói: “Thiếu gia cậu vừa mới tỉnh lại, tôi sẽ đi thông báo cho tiên sinh và bác sĩ đến.”

Giản Triều Dương hồi thần lại: “Không phải, cô đợi đã.....”

Lời cậu còn chưa dứt hầu gái đã chạy ra bên ngoài, tiếp theo chính mà một màn làm cho cậu trợn mắt há mồm.

Đó là một cánh cửa tự động không cần dùng tay, trên đỉnh có hồng quang rà quét xuống dưới xác nhận thông tin DNA, khi hồng quang biến thành màu xanh, xác nhận không có sai lầm, cửa sẽ tự động mở ra rồi khép lại.

Giản Triều Dương bị công nghệ cao cấp này làm cho chấn kinh: “Đm.....”

Không bao lâu sau, có người đi vào.

Có một người là bác sĩ mặc áo trắng dài, còn có một người đàn ông mặc chế phục màu đen, người đàn ông đó bước nhanh về phía Giản Triều Dương, lo lắng nói: “Con à, con tỉnh rồi?”

Giản Triều Dương trước mặt vẫn còn chưa làm rõ tình huống, chỉ có thể gật đầu.

“Là ba ba không tốt.” Người đàn ông tựa hồ có chút tự trách: “Chỉ là tối qua có một mối làm ăn cần ba phải đích thân đi theo, cho nên không kịp về tổ chức sinh nhật cho con.”

Trong mắt Giản Triều Dương trong nháy mắt có chút mờ mịt, cậu do dự chần chờ thử gọi: “Ba?”

Ba Giản nhìn đứa nhỏ trên giường lộ ra anh mắt xa lạ và nghi hoặc với mình trong lòng có chút đau đớn, nghe nói đứa nhỏ này tối qua không biết vì cái gì mà chịu kinh hách, trực tiếp lăn từ trên tầng xuống, lập tức hôn mê, dọa mọi người sợ hãi..

“Các người chiếu cố thiếu gia như thế nào vậy?!” Giản Anh nghĩ đến lại tức giận không thôi, phẫn nộ trừng mắt về nhóm hầu gái: “Sao lại để thằng bé ngã xuống cầu thang?!”

Hai hầu gái đứng bên cạnh lập tức sắc mắt trắng bệch, vội vàng khom lưng nhận sai.

Hầu gái tóc ngắn không khỏi nắm chặt làn váy, “Tiên sinh, thật sự không có làm lỡ chức trách, lúc chúng tôi đưa thiếu gia lên tầng bên cạnh rõ ràng không có ai, nhưng lúc đi tới cửa cầu thang, thiếu gia đột nhiên như bị cái gì đó dọa vậy, sau đó......”

Ba Giản nhíu mày: “Sau đó cái gì?”

Hầu gái tóc dài nói tiếp, nhanh chóng nói: “Sau đó thiếu gia liên tục lùi về phía sau, cuối cùng bước hụt từ trên cầu thang ngã xuống.”

Giản Anh vô cùng tức giận, ông cho rằng người hầu trong nhà đang thoái thác trách nhiệm: “Hoang đường, ý của cô là, Dương Dương là tự mình ngã xuống?”

Khí tràng của ông quá lớn, hầu gái bị chất vấn đều co rúm lại, liếc mắt nhìn Giản Triều Dương ngồi trên giường, vô cùng ấm ức.

Giản Triều Dương: “......”

Đừng có nhìn tôi, tôi cũng vừa mới tới, tôi cái gì cũng không biết.

Bác sĩ mặc áo blouse bên cạnh cúi người xuống, dùng một cái dụng cụ hình mắt rà quét đầu Giản Triều Dương một vòng, dò hỏi: “Thiếu gia, cậu có cảm thấy trong đầu có chỗ nào không thoải mái không?”

Giản Triều Dương lắc đầu.

Bác sĩ vẫn là tương đối phụ trách: “Lúc trưa thời điểm tôi kiểm tra nguyên nhân bệnh cho cậu, tôi còn cố ý đi xem lại video ở cầu thang tối qua.”

Giản Anh ở bên canh dò hỏi: “Thế nào?”

“Bên cạnh thiếu gia lúc đó quả thật là không có người.” Bác sĩ đẩy đẩy kính, anh ta đưa ra phán đoán của mình: “Nhưng thiếu gia xác thật là bởi vì chịu kinh hách không rõ nguyên nhân mới trượt chân ngã xuống cầu thang.”

Giản Ảnh không tự chủ mà nhíu mày lại.

Thân là một thương nhân hàng năm làm ăn buôn bán, kỳ thật những năm qua trong sáng ngoài tối đắc tội không ít người, cho nên lập tức quan tâm nhìn đứa nhỏ: “Dương Dương, có phải là có người nào uy hϊếp con?”

Giản Triều Dương trung thực lắc đầu: “Con, con không nhớ rõ.”

Giản Ảnh nhìn đứa nhỏ sắc mặt tái nhợt, thân thể có chút yếu ớt, biểu tình ông nghiêm túc hơn nhiều, mở miệng nói: “Dương Dương, con yên tâm, từ hôm nay bắt đầu, ba sẽ sắp xếp người canh giữ trong nhà, có ba ở đây, tuyệt đối không thể con bị thương nữa.”

Giản Triều Dương nhìn gương mặt quan tâm của Giản Ảnh, lại có chút ngơ ngẩn.

Cha mẹ cậu đã qua đời từ khi cậu còn nhỏ, được đạo quán nhận nuôi, bởi vì thể chất đặc thù, cậu trời sinh có mắt Âm Dương, rất dễ dàng bị ma quỷ quấn thân, người có mắt Âm Dương mệnh cách vô cùng cực đoan, là chất bổ dưỡng nhất mà nhóm âm hồn lệ quỷ lựa chọn, cho nên cậu lúc còn nhỏ đa phần là thiếu chút nữa mất mạng, vẫn là đạo trưởng có lòng tốt thu lưu cậu.

Sau đó vì bảo vệ cậu, mà cách ly cậu với những tà quỷ đó, từ lúc nhỏ, cũng gần như là chưa từng rời khỏi đạo quán.

Nói đến lúc khách đến dâng hương ở đạo quán đôi khi sẽ dẫn theo đứa nhỏ, cha mẹ của các sư huynh đệ cũng thỉnh thoảng đến thăm, nói không hâm mộ là giả, từ nhỏ cậu cũng khát vọng có được tình yêu của ba mẹ.

Giản Triều Dương đón nhận ánh mắt quan tâm của ba Giản, cười nói: "Vâng, con biết rồi.”

Giản Anh sửng sốt.

Từ lúc vợ ông qua đời, tính cách con trai thay đổi lớn, trở nên âm trầm tự bế, rất ít khi cười lên như vậy.

Giản Anh nhìn đứa nhỏ tươi cười, chỉ thấy trong lòng nóng lên, thậm chí mũi có chút chua xót, ông sợ đứa nhỏ nhìn thấy, liền nhìn bác sĩ nói: “Bác sĩ xem tình huống cơ thể Dương Dương thề nào rồi, thằng bé có cần trị liệu gì không?”

Bác sĩ thu lại thiết bị, trầm ngâm một lát rồi nói: “Đã kiểm tra thân thể cho thiếu gia không có vấn đề gì lớn, nhưng.....”

Cái âm cuối này kéo dài làm đầu quả tim mọi người run lên.

Giản Anh tâm run lên hỏi: “Nhưng cái gì?”

Bác sĩ ánh mắt thâm ý vị trường nhìn về phía Giản Triều Dương, rốt cuộc cũng mở miệng: “Nhưng tôi nghi ngờ thiếu gia có thể chịu đựng một vài kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà dẫn đến sinh ra chướng ngại tâm lý, đây chính là vì vậy nên thiếu gia mới xuất hiện ảo giác, cho nên mới ngã từ trên cầu thang xuống, tôi kiến nghị để thiếu gia ngày mai đến bệnh viện nhập viện điều trị.”

Giản Triều Dương và Giản Anh đồng thanh: “Cái gì?”

Mặc dù bác sĩ nói tương đối uyển chuyển, nhưng hai người lại đều nghe hiểu.

Đây kỳ thật chính là đang nói Giản Triều Dương có chứng rối loạn ảo tưởng và bệnh tâm thần cần được trị liệu, nhưng Giản Triều Dương vừa mới trọng sinh tới đây, nào có biết cứ như vậy mà bị chộp tới bệnh viện chữa bệnh?

Gian Triều Dương cơ hồ cuống quít nói: “Con không có bệnh.”

Giản Triều Dương đối với hoàn cảnh và thế giới xa lạ này còn tương đối cảnh giác, nhưng cậu biết Giản Anh hẳn là có thể cầu cứu được, vì thế đáng thương nói với ông: “Con thật sự không sao, đừng để con đến bệnh viện được không?”

Giản Anh nhìn dáng vẻ đứa nhỏ đáng thương thì mềm lòng, thở dài nói với bác sĩ: “Thằng bé hiện tại vừa mới tỉnh lại cần phải tu dưỡng, chuyện này nói ra cũng nên trách tôi, hôm qua sinh nhật thằng bé tôi nên về sớm, nhưng lúc đó tôi vừa vặn đang ở nhà Lục tổng bàn chuyện làm ăn, lúc vừa chuẩn bị rời đi, đã có người chạy tới nói chuyến bay phu nhân Lục tổng ngồi xảy ra chuyện, phu nhân của ông ấy ra đi đột ngột, thi thể được đưa về, trong nhà loạn thành một đoàn, tôi gặp phải cũng không có cách nào lập tức rời đi......”

Bác sĩ nghe nói xong nhíu mày, quan tâm nói: “Là Lục phu nhân sao?”

Giản Ảnh gật đầu, có chút tiếc nuối: “Đúng vậy, Lục tổng và Lục phu nhân rất yêu thương nhau, Đế Đô chúng ta, ai mà không biết Lục tổng sủng ái phu nhân nhất, đột nhiên xảy ra chuyện như vậy, tôi thấy anh ta chịu đả kích không nhỏ.”

Bác sĩ nhớ lại một chút: “Người chết là tỷ tỷ của công chúa điện hạ sao, vị phu nhân rất yêu thích mặc váy hoa nhài kia?”

Giản Anh vội vàng nói: “Đúng vậy.”

Bọn họ đang nói nhập tâm, bên cạnh đột nhiên truyền đến giọng nói yếu ớt: “Không chỉ mặc váy hoa nhài, cô ấy còn đội mũ trắng hoa nhài có phải không......”

Ba Giản chấn kinh quay đầu nhìn con trai: “Dương Dương, con từng gặp Lục phu nhân sao?”

Giản Triều Dương cả người cứng đờ ngồi trên giường, ánh mắt tràn ngập hoảng sợ nhìn ra phía sau Giản Ảnh, ở đó, chính là ở cái bóng của cửa sổ, có một nữ nhân mặc váy, thân ảnh của nữ quỷ là màu xám, làm cho làn váy trắng hoa nhài càng thêm nổi bật, bức màn theo gió lay động, thân ảnh nữ quỷ cũng tựa hồ đong đưa trong chớp mắt.

Có vệt máu uốn lượn từ trên trán nữ quỷ chảy xuống, chảy qua đôi mắt không có cảm xúc gì và gương mặt trắng bệch.

Nữ quỷ đang nhìn chằm chằm Giản Triều Dương.

Ánh mắt vô thần, làm ho lòng người sinh ra hàn ý dày đặc, trong nháy mắt toàn bộ lỗ chân lông đều nở ra, cả người cứng đờ tại chỗ không có cách nào nhúc nhích.

Giản Triều Dương muốn cưỡng bách mình dời ánh mắt đi, kéo ra nụ cười trả lời ba Giản: “Không, kỳ thật con chưa từng gặp.....”

Đột nhiên......

Giống như là nhận ra Giản Triều Dương đang nhìn mình, biểu tình nữ quỷ có chút biến hóa, khi Giản Triều Dương quay đầu lại, đột nhiên đối diện với gương mặt trắng bệch, chỉ cách có vài mm, nữ quỷ không biết từ lúc nào vô thanh vô thức bay lại đây, thậm chí, môi đỏ thậm chí còn kéo ra một nụ cười âm ý.....

Đầu óc Giản Triều Dương lập tức trống rỗng, đầu óc còn chưa phản ứng lại, miệng đã hô lên: “Má ơi, có ma!!!!”