Trọng Sinh: Cậy Đẹp Mà Kiêu

Chương 5: Ngoại tổ

Nguyễn Diệu Tình nhớ, lúc ấy nam nhân kia đã nói rằng, cửa ra của mật đạo là một nơi ngõ hẻm vắng vẻ, bên ngoài ngõ hẻm là sản nghiệp của hắn, nếu như một ngày kia nàng muốn đi ra ngoài, người của hắn ở bên ngoài sẽ giúp nàng.

Đáng tiếc đời trước Nguyễn Diệu Tình còn chưa kịp nghĩ đến việc chạy trốn liền bị người ta lột da mặt đến mức đau đớn đến chết.

Ra ngõ hẻm, đập vào mắt nàng chính là những con đường có nhiều cửa tiệm.

Đêm càng lúc càng tối và tuyết vẫn đang rơi. Nguyễn Diệu Tình đứng ở đầu hẻm, nhìn người đi đường thưa thớt, trong lòng cảm thấy vô cùng kinh ngạc mừng rỡ, nàng đi ra ngoài rồi! Nàng thật sự đi ra ngoài rồi! Nàng nâng lên tay lau nước mắt, nắm hồ lô ngọc mình đeo trên cổ, bỗng nhiên ngây ngẩn.

Nàng vốn định chạy ra ngoài để đi tìm ngoại tổ, nhưng nàng chợt nhớ là mình căn bản cũng không biết nhà của ngoại tổ ở nơi nào! Nguyễn Diệu Tình lại khóc, nước mắt làm sao cũng không ngừng được. Vào lúc này Thúy Hồng đã biết rằng nàng đã mất tích, hai ma ma kia nhất định sẽ đi nói cho kế mẫu biết, một khi kế mẫu phái người đi ra bắt nàng ... Làm thế nào bây giờ?

"Cô nương gặp phải chuyện gì khó khăn hay sao?"

Giọng nam trầm thấp khiến Nguyễn Diệu Tình sợ hãi đến mức nhảy dựng lên từ dưới đất, chờ thấy rõ người kêu nàng là chưởng quỹ của cửa tiệm, thì nàng lập tức cảnh giác, mắt thấy nam nhân trung niên sắp đi tới bên này, Nguyễn Diệu Tình liền nhấc chân chạy.

Người đàn ông trung niên sáng sớm liền chú ý tới cô nương khắp người chật vật, bởi vì bên ngoài cửa tiệm là một nơi ngõ cụt. Hắn chắc chắn cho tới bây giờ chưa từng có cô nương nào chạy vào đây, nhưng hết lần này tới lần khác lại có một người xuất hiện ở nơi này, nghĩ đến lời dặn dò của phía trên, người đàn ông trung niên liền cảnh giác. Hơn nữa cô nương này vừa nhìn thấy hắn liền chạy, người đàn ông trung niên liền càng cảm thấy trong chuyện này có vấn đề, không chút nghĩ ngợi, hắn liền tiến lên mấy bước để đuổi theo, che miệng cô nương kia từ phía sau, rồi kéo nàng vào cửa tiệm, tiểu nhị ở bên trong cũng lưu loát đóng cửa lại.

Cửa tiệm này vốn cũng đã đóng cửa, đèn đã sớm bị tắt, bên trong đen thùi lùi, Nguyễn Diệu Tình nhớ lại cảm giác đau khổ khi bị lột da mặt, nàng lập tức khóc lên, nàng không muốn bị cướp da mặt một lần nữa, thật là đau hu hu.

Chưởng quỹ kéo Nguyễn Diệu Tình vào hậu viện, tiểu nhị đi theo ở phía sau, mãi cho đến khi bước vào một căn phòng, chưởng quỹ mới buông Nguyễn Diệu Tình ra.

Không ngờ hắn mới vừa buông tay một cái, cô nương này liền ngã nhào trên đất, hắn thuận tay đỡ một cái, kết quả còn chưa kịp chạm vào cô nương này, thì liền bị nàng đánh một chút. Sau đó, hắn lập tức tức giận nói: "Không muốn chết thì hãy an phận một chút cho ta! A Cửu, đi lấy sợi dây trói nàng ta lại!"