Trọng Sinh: Cậy Đẹp Mà Kiêu

Chương 4

Từ khi kế mẫu Tạ Thị vào cửa, Nguyễn Diệu Tình liền bị đuổi đến nơi này, là nơi vắng vẻ nhất của Nguyễn phủ, cỏ dại mọc um tùm, căn nhà cũ nát, hàng năm lạnh lẽo ẩm ướt. Trừ khi Tạ Thị muốn Nguyễn Diệu Tình làm thơ vẽ tranh thì sẽ phái người tới, nhưng trong thời gian còn lại, nơi này căn bản không có người đi vào.

Nguyễn Diệu Tình vào phòng, liếc nhìn Thúy Hồng cách đó không xa, nhanh chóng đóng cửa, rồi chốt cửa lại, sau đó đặt chiếc ghế tồi tàn duy nhất trong phòng bên cạnh cửa sổ xuống, nàng muốn nhảy xuống cửa sổ.

Có một gia đình khác ngay ngoài sân nơi Nguyễn Diệu Tình đang ở, khi đứng ở trong sân, nàng có thể thấy rừng trúc bên cạnh. Nàng đặt băng ghế ở dưới chân tường, đạp lên, hai tay dùng sức leo lên phía trên.

Tuyết đã rơi mấy ngày rồi, trên tường còn có băng, ngón tay Nguyễn Diệu Tình vừa lạnh vừa đau. Nhưng nhìn xuống sân bên cạnh, nàng cắn răng, trượt xuống tường, nhưng có lẽ ngón tay của nàng quá đau nên nàng đã mất đi trực giác và không thể giữ chặt được và ngã phịch xuống.

Cuối cùng nàng cũng có thể chạy ra ngoài! Nguyễn Diệu Tình kích động che miệng, sợ mình phát ra âm thanh khiến cho người canh giữ ở trong sân nghe được. Nàng ngồi dưới đất thở hổn hển hai lần, nhất thời ngẩn ra, che miệng rồi lại bắt đầu rơi nước mắt. Những ngón tay của nàng đang chảy máu vì lạnh hay vì điều gì đó, có lẽ là do nàng quá lo lắng khi trèo tường nên vết thương trở nên rất gớm ghiếc.

"Ây, ngươi xong chưa đó, hai ma ma sắp ra ngoài rồi, đến lúc đó bọn họ cũng không nói chuyện với ngươi đàng hoàng như ta đâu." Âm thanh của Thúy Hồng loáng thoáng truyền tới từ cách vách.

Nguyễn Diệu Tình kinh hãi, cũng không để ý đến vết thương trên tay, vội vàng đứng dậy, theo trí nhớ đi vào một gian phòng, cầm lên một cái lọ mỹ phẩm, rồi xoay hai lần, sau đó ầm một tiếng, kệ sách liền dời đi chỗ khác, lộ ra một cánh cửa.

Ánh nến yếu ớt từ bên trong chiếu vào, trong lòng Nguyễn Diệu Tình cực kỳ vui mừng, vội vàng chạy vào bên trong trong tiếng ầm ầm của giá sách đang chuyển động.

Vào tháng Tư, ở kiếp trước nàng mười ba tuổi, một nam nhân đầy máu đã trốn trong sân nhà nàng. Chuyện xảy ra lúc đó nàng bị con trai của kế mẫu đẩy ngã, té bể trán, vì để bán nàng được giá tốt, nên kế mẫu đã cho nàng loại thuốc trị sẹo bằng vàng tốt nhất. Nàng liền đưa tất cả thuốc của mình cho nam nhân kia dùng, sau đó nàng muốn chăm sóc cho hắn thật tốt, để nhờ hắn đưa mình đi ra ngoài, đáng tiếc là khi nàng chết, nàng cũng không đợi được người kia.

Chỉ là trước khi người kia rời đi, hắn đã nói cho nàng biết bí mật của căn phòng này. Đời trước, Nguyễn Diệu Tình thậm chí không dám nghĩ đến việc chạy trốn, bởi vì nàng biết rõ thủ đoạn của kế mẫu lợi hại đến mức nào. Nhưng trải qua chuyện bị cướp da mặt mà chết, Nguyễn Diệu Tình bỗng nhiên không còn sợ nữa, nàng đã chết một lần, có gì phải sợ!

Dù sao chỉ cần không bị cướp da mặt mà chết vì đau, thì thế nào cũng được. Huống chi chỉ là leo tường!