Yến Thần Thất cười lạnh: “Vợ của anh vừa mới qua đời vào tháng trước mà anh đã vội tái hôn như thế rồi sao?”
Ánh mắt của phóng viên đeo kính trốn tránh, giọng điệu hoảng hốt: “Sao... sao cô biết?”
Yến Thần Thất chỉ vào nữ phóng viên bên cạnh anh ta và nói: “Tôi còn biết hai người các anh nɠɵạı ŧìиɧ bị vợ của anh bắt gặp, cô ấy tức quá lên cơn đau tim nên mới qua đời. Còn về phần phát tài, cả đời này cho đến tận khi chết đi anh vẫn chỉ là một thằng vô lại chưa trả hết nợ tình thôi.”
Phóng viên đeo kính trừng mắt, sắc mặt lại dữ tợn: “Chúng tôi không có, cô đừng nói linh tinh!”
Phóng viên nữ kia cũng lớn tiếng nói để che giấu sự chột dạ của mình: “Tuy cô là con gái ruột của nhà họ Lục nhưng về mặt bản chất, cô chỉ là một kẻ lừa đảo, trước thì vu oan cho cha mẹ ruột của mình chôn sống mình, bây giờ lại ra ngoài bịa đặt nói tôi và đồng nghiệp hại chết vợ của anh ta. Cô bịa chuyện sinh sự, hủy hoại danh tiếng của người khác như thế cũng là phạm pháp đấy có biết không?”
Yến Thần Thất cười nhạt, cô lấy điện thoại ra: “Vậy bây giờ tôi báo cảnh sát hộ cô luôn nhé, để cảnh sát đi điều tra khách sạn mà hai người các cô đã thuê phòng vào hôm đó, rồi lại điều camera trong khách sạn. Nếu tôi nói dối, tôi sẵn sàng chịu hình phạt của pháp luật, nhưng nếu những lời tôi nói đều là sự thật thì cô và đồng nghiệp nam này của cô sẽ phải quỳ ba ngày ba đêm trước mộ của vợ anh ta, thế nào?”
Phóng viên đeo kính nghiến răng ngẩng đầu nói: “Chúng tôi bận như thế, ai có thời gian rảnh rỗi chơi với một tên đạo sĩ như cô.”
Nói xong, anh ta quay người kéo phóng viên nữ kia bước nhanh khỏi đó.
Hành động này khiến tất cả mọi người đều biết Yến Thần Thất nói đúng sự thật.
Mấy phóng viên còn lại kia đưa mắt nhìn nhau, không một ai dám mở miệng đặt câu hỏi nữa.
Dù sao cũng là người đã mấy chục tuổi rồi, ai có thể không có một chút lịch sử đen tối không muốn người khác biết được chứ.
Lúc này, mọi người đều không ngờ Lục Tâm Dao lại quỳ “phịch” một cái trước mặt Yến Thần Thất.
“Em gái, mấy năm nay đều là chị thay thế em hưởng thụ vinh hoa phú quý của em. Anh bảy cũng vì bảo vệ chị nên mới bất cẩn làm em bị thương, cầu xin em hãy tha cho anh ấy, chỉ cần em viết một lá thư hòa giải, vậy kêu chị làm trâu làm ngựa cho em cũng được!”
Thấy cô ta bắt đầu giở chiêu bạch liên ngâm trà đó, Yến Thần Thất theo bản năng định giơ tay đánh người nhưng vừa nghĩ đến camera lỗ kim ở trong phòng bệnh, cô chỉ đành thôi.
Cô lạnh lùng nói: “Lục Minh Lôi phạm án hình sự, bộ tôi nói thả thì có thể thả được ngay sao? Tôi cũng không phải mấy kẻ ngu ngốc ở nhà họ Lục các người, cô cho rằng tôi không biết chút tính toán nhỏ nhặt đó của cô hay sao? Cô quỳ xuống một cái còn không phải vì muốn ràng buộc đạo đức với tôi so? Nói Lục Minh Lôi vì bảo vệ cô nên mới làm tôi bị thương không phải vì muốn thể hiện ra việc anh ta chỉ thương yêu một đứa em gái giả mạo như cô, lại chán ghét đứa em gái thật như tôi sao? Còn thuận tiện châm ngòi ly gián luôn.”