Đương nhiên là Chu Dục Văn biết chứ, bởi vì hắn đã đến căn phòng này không biết bao nhiêu lần rồi, mà rất nhiều lần còn suýt chút nữa đã thành công lên giường với Tô Tình ở trong này, kết quả là mỗi lần như thế đều chỉ thiếu có một chút, một chút mà thôi...
Lúc này, Tô Tình và Trịnh Nghiên Nghiên đang đánh bài ở nhà ăn. Người bạn cùng phòng cuối cùng vẫn chưa đến. Vì vậy trong phòng không có ai, Chu Dục Văn giúp Thẩm Ngọc để hành lý vào. Lưu Mạn có ấn tượng rất tốt với Chu Dục Văn, bà liên tục nói cậu thanh niên à, cháu vất vả rồi.
Sau đó, bà lại hỏi tên Chu Dục Văn, còn giới thiệu con gái mình cho hắn.
Vào phòng ký túc xá, Thẩm Ngọc tháo chiếc mũ lưỡi trai trên đầu mình xuống. Cô ấy là con gái Giang Nam rất xinh xắn, ngũ quan tinh xảo.
Vừa nghe mẹ giới thiệu về mình cho Chu Dục Văn, cô ấy rất hào phóng đi qua bắt tay hắn: “Thẩm Ngọc, chuyên ngành thiết kế kiến trúc.”
"À, tôi là Chu Dục Văn, chuyên ngành kỹ thuật làm vườn." Chu Dục Văn cũng rất tự nhiên, hai người cứ như vậy mà nắm tay nhau.
"Đàn anh, sau này xin chỉ giáo nhiều hơn." Thẩm Ngọc cười nói, rõ ràng là cô ấy cũng có ấn tượng không tệ với Chu Dục Văn.
Lưu Mạn đề nghị hai người thêm phương thức liên lạc.
"Tiểu Chu, đây là lần đầu tiên Thẩm Ngọc nhà dì đi xa nhà, có khả năng con bé ở bên ngoài sẽ có nhiều điều không hiểu, sau này nếu cháu có rảnh thì tới quan tâm con bé nhà dì nhiều hơn một chút nhé."
Con gái đi xa ngàn dặm mẹ ruột lo lắng, huống chi là một cô gái nhỏ như Thẩm Ngọc đi học xa nhà, người làm cha mẹ như bà lại càng thêm lo lắng.
Mặc dù thời gian tiếp xúc với Chu Dục Văn không dài, nhưng Lưu Mạn cảm thấy Chu Dục Văn là một chàng trai đáng tin cậy, bà thật lòng hy vọng Chu Dục Văn có thể chăm sóc con gái nhà mình nhiều hơn một chút.
"Tiểu Ngọc, đây là lần đầu tiên con đến Kim Lăng, có muốn làm một tấm thẻ điện thoại ở đây không?" Lưu Mạn hỏi.
Đúng là Thẩm Ngọc đang có ý định làm thẻ, cô ấy nói mình muốn làm một cái ở chỗ Chu Dục Văn. Nhưng Chu Dục Văn lại nói: “Bây giờ vẫn chưa có thiết bị gì cả, phải đợi đến ngày mai mới làm được, hay là chúng ta cứ thêm phương thức liên lạc trước, đăng ký thông tin cá nhân đã.”
Chu Dục Văn và Thẩm Ngọc ở chung khá vui vẻ, nhưng sau đó Lưu Mạn lại nói: "Tiểu Chu, thêm phương thức liên lạc với dì nữa nhé."
"Hả?" Nói thật, lời đề nghị này thực sự khiến Chu Dục Văn được sủng ái mà lo sợ rồi.
"Mẹ!"
Thẩm Ngọc cảm thấy mẹ mình hơi quá đáng. Nhưng trên thực tế, Lưu Mạn chỉ lo lắng con gái ở bên ngoài bị người bắt nạt, nên có nhiều người để liên lạc hơn sẽ khiến bà có thêm một con đường khác để tìm hiểu về thông tin của con gái mình.
Vốn dĩ bà muốn thêm phương thức liên lạc của mấy người bạn cùng phòng Thẩm Ngọc, nhưng bọn họ đều không có ở đây.
Lưu Mạn không để ý đến Thẩm Ngọc ngăn cản, bà lại hỏi Chu Dục Văn có thể thêm số liên lạc của mình hay không.
"Dạ vâng, dì ơi, dì đọc số điện thoại cho cháu, để cháu gọi cho dì." Chu Dục Văn nhanh nhẹn đáp.
Thế giới này thật kỳ diệu, kiếp trước Chu Dục Văn chưa từng gặp bố mẹ của Thẩm Ngọc, hơn nữa trong ấn tượng của hắn, Thẩm Ngọc vốn là một cô gái rất lạnh lùng, ai ngờ vì lần gặp mặt này mà ấn tượng của Chu Dục Văn về Thẩm Ngọc lại thay đổi cực lớn. Hắn hiểu, cô ấy chỉ là một cô gái nhỏ lần đầu tiên xa nhà thôi.
Sau khi đã thêm phương thức liên lạc, Thẩm Ngọc còn phải dọn dẹp hành lý với mẹ, Chu Dục Văn cũng không nán lại lâu, hắn nói mình còn phải đi giúp đỡ những tân sinh viên khác nữa, sau đó lễ phép chào tạm biệt rồi rời đi.
"Để em tiễn anh."
"Không cần đâu, hai mẹ con cứ thu dọn hành lý đi, dọn xong thì nghỉ ngơi cho khỏe. À, đi ra khỏi ký túc xá rồi rẽ trái, đi thẳng thêm hai trăm mét là đến nhà ăn số 6 rồi, mì tiết vịt ở đó rất ngon, nếu đói, hai mẹ con có thể đến đó ăn thử." Sau khi ra khỏi cửa phòng, Chu Dục Văn lại nói với Thẩm Ngọc.
Ấn tượng của Thẩm Ngọc về Chu Dục Văn rất tốt, cô ấy mỉm cười ngọt ngào nói: "Em biết rồi, cảm ơn anh."
"Không có gì, sau này chúng ta đều là bạn học mà." Chu Dục Văn cười nói.
Sau đó, Chu Dục Văn rời đi. Thẩm Ngọc bắt đầu dọn dẹp hành lý cùng mẹ.
Trong lúc dọn dẹp, Lưu Mạn mở miệng nói với con gái mình: “Thật ra ban đầu mẹ và bố con không đồng ý cho con đến đây học đâu, nhưng nhìn thấy những người như Tiểu Chu, mẹ đã yên tâm hơn rất nhiều rồi, coi như trình độ giáo dục nhân văn ở trường này cũng không tệ.”
Lựa chọn của mình được mẹ ủng hộ, tất nhiên là Thẩm Ngọc rất vui.
"Mẹ và bố con không phản đối chuyện con yêu đương khi đang học đại học, nhưng nếu con muốn yêu đương thì phải tinh ý một chút. Ừm… nếu người bạn trai con tìm được cũng giống như Tiểu Chu thì hoàn toàn có thể cân nhắc xem sao."
"Mẹ, mẹ đang nói gì vậy! Người ta là đàn anh, chắc chắn đã có bạn gái rồi." Thẩm Ngọc hơi trách cứ vì mẹ mình nhiều chuyện.
"Thì đó, mẹ chỉ nói đùa thôi. Nhưng đúng là cậu thanh niên đó rất tốt, ăn mặc sạch sẽ, cư xử đúng mực, tuy gia cảnh có vẻ bình thường, nhưng mẹ và bố con cũng không phải người coi trọng gia thế, chủ yếu là nhân phẩm thôi."
Kỳ thực Lưu Mạn đang nhân cơ hội này để nói cho con gái mình biết về tiêu chuẩn chọn bạn đời.
Là con gái nên theo lẽ thường, Thẩm Ngọc cực kỳ không thích nói về những chuyện kiểu này, cô ấy lập tức xua đi: “Ai nha, con biết rồi, chẳng lẽ mẹ hy vọng con nhanh chóng đi tìm bạn trai đến thế sao?”
…