“Có lời như vậy sao?”
“Ừm, đúng thế. Bây giờ đang là mùa tựu trường, nên mới có ưu đãi như vậy, nếu em muốn đăng ký thẻ thì có thể kết bạn QQ với anh.” Chu Dục Văn nói.
“À vâng. Để em suy nghĩ thêm đã. Anh à, chúng ta kết bạn QQ trước nhé.”
“Ừm, cũng được.”
Vậy là Chu Dục Văn đã có được phương thức liên hệ của một cô gái rồi.
“Anh ơi, thẻ điện thoại này có phí dịch vụ một tháng là bao nhiêu?” Lại có thêm một cô nữ sinh hỏi.
“Có ba cấp độ đăng ký, hai chín, năm chín và bảy chín tệ. Chúng ta cứ thêm phương thức liên lạc trước đi. Bây giờ anh đưa mọi người tới ký túc xá đã. Mọi người quay về lại bàn bạc với các bạn cùng phòng. Theo anh nghĩ, nếu cả phòng ký túc của các em cùng làm, sẽ tiết kiệm chi phí hơn, dù sao thì đường truyền dữ liệu của thẻ điện thoại này cũng rất rộng. Hơn nữa, có một số bài tập chuyên ngành nhất định phải sử dụng đến Internet. Này, đây là một tờ quảng cáo, mọi người tham khảo xem sao nhé.”
Chu Dục Văn nói xong, đã lập tức đưa cho mọi người xem tờ quảng cáo mà hắn vừa lấy được từ chỗ Trần Uyển.
“Wow, trên này viết rất rõ ràng nha.”
“Đúng vậy, em nhìn xem, chỗ này đều có thông tin chi tiết, gói 29 tệ mỗi ngày chỉ được cung cấp đường truyền mạnh trong vòng hai giờ đồng hồ, gói 59 tệ là sáu giờ, nhưng 89 tệ lại có thể truy cập cả ngày. Cá nhân anh nghĩ rằng mọi người ở cùng một phòng kí túc xá, chỉ cần mua gói 59 tệ thôi là đủ dùng rồi. Vì các em là con gái nên nhu cầu lên mạng cũng không nhiều.”
“Ấy, anh ơi, sao số điện thoại ở đây lại bị xoá đi rồi?”
“Có lẽ lúc in ấn bị nhầm lẫn gì đó. Số điện thoại viết tay này là của anh. Có vấn đề gì mọi người cứ trực tiếp gọi điện cho anh là được.”
Chu Dục Văn đưa cho mỗi cô em gái lớp dưới một tờ rơi, sau đó ai muốn làm thẻ, hắn đều ghi vào sổ tay mang theo bên người.
Là một người đàn anh nhiệt tình, Chu Dục Văn còn nhắc đi nhắc lại vài lần, nói với bọn họ rằng một phòng ký túc xá chỉ cần làm một tấm thẻ là đủ rồi, làm nhiều chỉ tổ lãng phí.
Lời nhắc nhở vô cùng kiên nhẫn ấy khiến các em gái lớp dưới cảm nhận được người đàn anh lớp trên này không chỉ đẹp trai lại còn dịu dàng chu đáo, trong lúc nhất thời, bọn họ lại có thêm hai phần mong đợi đối với cuộc sống đại học sắp sửa bắt đầu kia.
"Anh à, anh có bạn gái chưa?" Cuối cùng, có một cô nữ sinh bạo dạn lấy hết can đảm ra hỏi hắn.
Chu Dục Văn đang ghi chép nhu cầu làm thẻ của mọi người, nghe vậy không khỏi cười nói: "Sao thế, em muốn làm bạn gái anh à?"
Lời này vừa nói ra, mấy nữ sinh vây quanh lập tức cười ồ lên. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái vừa hỏi câu này lập tức chuyển thành đỏ bừng, chỉ biết cười ngây ngô không nói.
Chu Dục Văn chu đáo đưa tất cả nữ sinh đến ký túc xá, người cuối cùng được đưa đến là Thẩm Ngọc và mẹ cô ấy.
"Dì ơi, phòng ký túc xá của hai mẹ con nhà dì ở tòa nhà trong cùng kia, để cháu đưa dì tới đó." Chu Dục Văn vừa xách vali giúp bọn họ vừa nhiệt tình nói.
"Không cần đâu, dì thấy cháu cũng rất bận, mẹ con dì tự đi là được rồi."
"Không sao đâu ạ, cháu vốn là tình nguyện viên, giúp đỡ mọi người là chuyện nên làm. Hơn nữa cháu thấy vali này nặng quá, để cháu xách lên lầu cho dì."
Nếu ở tầng một tầng hai thì thôi, nhưng phòng ký túc xá của Thẩm Ngọc lại ở trên tầng năm, hai mẹ con bọn họ thì có thể khỏe mạnh đến đâu chứ? Mà dù sao mối quan hệ giữa hắn và Thẩm Ngọc ở kiếp trước cũng không tệ, có thể giúp thì cứ giúp thôi.
Lúc đầu, Lưu Mạn chỉ cảm thấy Chu Dục Văn là một người tình nguyện viên chân chính, rất nhiệt tình giúp đỡ mọi người, khiến cho bà có cái nhìn hoàn toàn mới về ngôi trường mà con gái mình sắp sửa theo học, đồng thời cũng có ấn tượng rất tốt với Chu Dục Văn.
Chu Dục Văn còn trẻ tuổi, tướng mạo đường đường, quan trọng nhất là cách nói chuyện cho thấy hắn là con nhà có giáo dục.
Lại thêm mới đầu, Lưu Mạn còn không biết con gái mình ở tầng mấy, bà chỉ nghĩ rằng Chu Dục Văn muốn giúp thì cứ để cậu trai này giúp cũng được. Ai ngờ cậu thanh niên này đã leo một mạch lên tầng năm mà mặt không đỏ, hơi thở không gấp.
Lưu Mạn nhìn Chu Dục Văn nghiêm túc thực hiện công việc của mình, trong lòng lại có thêm vài phần tán thưởng công nhận, bà chủ động bắt chuyện: "Cháu trai, dì nghe cháu vừa nói chuyện với mấy nữ sinh kia về thẻ điện thoại di động gì đó?"
"À vâng, là cháu đang tìm việc làm thêm ạ. Dù sao mọi người cũng từ nơi khác đến đây, nếu dùng thẻ điện thoại quê nhà để gọi thì cước phí rất đắt. Hơn nữa, thanh niên bây giờ đều rất thích lên mạng, nếu dùng thẻ ở quên nhà để đăng ký sẽ tốn thêm phí lưu lượng, trong khi thẻ sinh viên của trường chúng cháu có kiêm luôn ưu đãi này, một tháng sẽ cung cấp tới 30G dữ liệu di động đấy ạ." Chu Dục Văn kiên nhẫn giải thích.
"Tới rồi, là căn phòng này."
Thật ra, trong tình huống này vừa xuất hiện một điểm bất hợp lý. Đó là Thẩm Ngọc còn chưa nói phòng ký túc xá của cô ấy ở đâu, vậy mà Chu Dục Văn đã rất thành thạo xách hành lý đi về phía đó rồi, thậm chí khi đến phía trước cửa phòng mới hắn mới muộn màng nhận ra sơ suất của mình, đành phải chữa cháy bằng một câu hỏi: "Phòng 503 đúng không?"
Nhưng đáng tiếc, trong lòng Thẩm Ngọc đã tràn đầy nghi ngờ rồi.
Sao người này lại biết cô ấy ở phòng nào?