Chu Dục Văn nộp 20 tệ, cầm chìa khóa ký túc, bắt đầu men theo con đường trong trí nhớ để kéo vali đi tới trước cửa phòng mình.
Thật ra từ lúc xuống xe lửa, Chu Dục Văn vẫn luôn duy trì tâm trạng bình thường, nhưng khi đến phía trước cửa ký túc xá, đột nhiên trong lòng hắn lại dâng lên một loại cảm giác đầy mâu thuẫn, nửa muốn vào nửa lại muốn rời đi [1], loại cảm giác này rất phức tạp, hắn thực sự không ngờ một ông chú trung niên đã ba mươi tuổi như mình, vẫn còn cơ hội được đi đến nơi này.
Càng không ngờ, mình vẫn có thể một lần nữa ở chung với mấy người trong ký túc xá.
Ôm theo cảm giác hồi tưởng về ngày xưa ở chung với đám bạn cùng phòng, Chu Dục Văn đẩy cửa phòng ra. Ánh nắng mặt trời từ ngoài ban công chiếu vào, làm cho cả căn phòng ký túc xá sáng trưng.
Trong phòng có bốn người, giường trên bàn dưới [2].
Chu Dục Văn là người cuối cùng đi đến. Vào thời điểm cánh cửa lớn được mở ra, ba người bạn cùng phòng của hắn đều không hẹn mà cùng nhìn về phía Chu Dục Văn.
Trên ban công, một người trẻ tuổi đang ngậm điếu thuốc lá trong miệng, tùy tiện gọi một cuộc điện thoại, sau đó không ngừng mắng chửi: "Thằng khốn chết tiệt, nếu không phải điểm thi không tốt, sao tao phải đến cái trường rác rưởi này?"
Ngay dưới sàn nhà gần chiếc giường sát cửa, có đặt một cái bao tải dứa căng phồng, bên cạnh nó là một cậu thanh niên cao to mặc áo ba lỗ có chút rách rưới màu đen, cách ăn mặc mộc mạc, để tóc húi cua.
Còn một người cuối cùng, ở chiếc giường gần ban công, đó là một nam sinh có làn da trắng nõn, dáng người có phần gầy yếu, đang im lặng dựa vào cái giường bên kia chơi điện thoại di động.
Nhìn hết thảy mọi thứ trước mắt…
"Chu Dục Văn?" Nam sinh gọi điện thoại kia lập tức nhận ra Chu Dục Văn đầu tiên. Cũng dễ nhận ra thôi, ký túc xá của bọn họ có tổng cộng bốn người, ba người còn lại đều đến cả rồi, thì người cuối cùng chắc chắn là Chu Dục Văn.
Nam sinh trước mặt mặc một bộ quần áo thể thao thời trang, người còn chưa tới, điếu thuốc đã hút hết.
"Xin tự giới thiệu một chút, tôi là Thường Hạo. Đến từ Bắc Kinh, cậu là Chu Dục Văn phải không?" Nam sinh nói xong, đã cười cười đưa điếu thuốc tới.
Nhìn nam sinh quen thuộc trước mặt, cũng giống như điếu thuốc Xuân Hạ Môn (một loại thuốc lá của Nam Kinh) đã từng quen thuộc trước mắt, Chu Dục Văn không khỏi nở nụ cười: "Xin chào, Chu Dục Văn."
"Vậy là ký túc xá của chúng ta cũng đông đủ rồi nhỉ?"
Mọi chuyện vẫn phát triển y như kiếp trước. Trong ký túc xá của bọn họ có bốn người, Thường Hạo đến từ thủ đô, tính tình hướng ngoại, khá tùy tiện thoải mái. Sau khi mọi người ở ký túc xá tề tựu lại, cậu ấy bắt đầu hăng hái nói chuyện, nói bản thân vốn có thể xuất ngoại đi du học, nhưng đến cuối cùng lại xảy ra chút chuyện mới ù ù cạc cạc đi tới nơi này.
Đây đúng là trường học rác rưởi, bồn cầu cũng không có đệm.
Hơn nữa, muốn tắm còn phải đến nhà tắm công cộng.
"Nơi này vốn không dành cho người ở." Thường Hạo còn đang ở bên kia mắng chửi ầm ĩ.
Chàng trai da trắng ngồi trên giường tên là Lục Vũ Hàng, đến từ Chiết Giang, là một nam sinh an tĩnh. Kiếp trước rất ít khi nhìn thấy cậu này tham gia các hoạt động của ký túc xá, là mẫu người rất dễ bị người khác lơ là bỏ qua. Khi đến năm hai, Lục Vũ Hàng nghe theo sắp xếp của gia đình, đã xuất ngoại du học.
Khi mới vào đại học, mọi người luôn cho rằng người thủ đô Thường Hạo kia mới là phú nhị đại có tiền nhất trong ký túc xá, nhưng đến khi Lục Vũ Hàng xuất ngoại, mọi người mới phát hiện, cậu trai vốn luôn bình lặng này mới thực sự là thiếu gia nhà giàu khiêm tốn.
Dường như Lục Vũ Hàng cũng không quan tâm đến chuyện này, cậu ấy vẫn là người dễ dàng bị bỏ qua nhất trong ký túc xá.
Nghe Thường Hạo mắng chửi, Lục Vũ Hàng nói: “Nơi này trước kia là khu tiếp khách của trường. Sau này vì trường học mở rộng, mới tạm thời đổi thành ký túc xá, bởi vậy điều kiện sinh hoạt còn kém cả ký túc xá mới xây.”
"Bà nó chứ, chẳng trách trong này lại có mùi mốc! Chắc ở đây không có chuột đâu nhỉ? Tôi sợ chuột nhất đó!" Thường Hạo đang ở bên kia chợt hoảng hốt nói.
"Chuột thì sao? Lúc còn ở nhà, tôi nhìn thấy chúng suốt. Con chuột lớn thế này, tôi đá cho nó một cái, bụng nó lập tức nổ tung!" Người cuối cùng lên tiếng là Lý Cường, cũng chính là người có phong cách ăn mặc giản dị, thân người cao lớn, khỏe mạnh, đến từ phương Bắc kia. Vừa mới bắt đầu khai giảng, mà cậu này đã tỏ ra khá là bất mãn với hành vi khoe khoang của Thường Hạo.
Chu Dục Văn đã ở cùng bọn họ bốn năm, và Lý Cường không chỉ một lần mở miệng phàn nàn về Thường Hạo: “Không biết có gì ưu việt hơn người, trong nhà cậu ta có tiền lại không có nghĩa là cậu ta có tiền. Ngày nào cũng chỉ biết trốn học, chơi điện tử, không biết sau này có thể tốt nghiệp được không, mà tốt nghiệp được rồi, cũng chẳng biết có công ty nào dám thuê cậu ta tới làm việc.”
-----------------
[1] : nguyên văn 近乡情更怯 – câu này chỉ hoàn cảnh một nhà thơ bị lưu đày vì phạm tội, sau khi mãn hạn trở về cố hương, càng về gần nhà càng cảm thấy trong lòng sợ hãi, sợ người nhà sẽ bị liên lụy vì sai lầm của mình, nên có thể hiểu là trong lòng đầy mâu thuẫn, nửa muốn vào nửa lại muốn rời đi.
[2] : Đây là thuật ngữ thường được sử dụng để mô tả một loại giường tầng có thiết kế kết hợp giữa giường ngủ ở tầng trên và bàn học hoặc bàn làm việc ở tầng dưới. Loại giường này thường được sử dụng phổ biến trong các phòng ngủ có diện tích nhỏ hẹp để tiết kiệm không gian.