Nam Thần, Hình Tượng Của Anh Hỏng Rồi!

Chương 7: Quả Nhiên Vẫn Là Sinh Viên Đại Học…

Lúc ấy Chu Dục Văn đã lên năm hai đại học, đương nhiên là không quá quan tâm. Mãi đến sau này, hắn mới biết, làm thẻ trường học cần một trăm năm mươi tệ, thì người làm đại lý cấp hai như Trần Uyển có thể nhận được hai mươi tệ tiền hoa hồng, trong khi người làm đại lý cấp một còn có thể nhận được tới năm mươi tệ tiền hoa hồng.

Đến tận bây giờ, hắn vẫn còn nhớ rất rõ. Ngày ấy, một vị đàn anh hay đàn chị nào đó từng dựa vào mấy năm đi môi giới, tiếp thị làm thẻ trường đại học, mà sau khi tốt nghiệp, đối phương trực tiếp mua được một chiếc Magotan.

(Giá hiện tại của một chiếc Magotan là 120 ngàn đến 310 ngàn tệ, tương đương với 419 triệu đến hơn 1 tỷ vnđ))

Là đàn chị, Trần Uyển vẫn làm tròn bổn phận, cô ấy vươn tay tới, định cầm hành lý rồi đưa Chu Dục Văn đến ký túc xá. Lần này, Chu Dục Văn không hề khách khí, hắn trực tiếp đưa vali hành lý cho Trần Uyển, điều này làm Trần Uyển thoáng ngây ra một lúc.

Bởi vì dưới tình huống bình thường, không phải nam sinh sẽ tỏ vẻ ngại ngùng rồi nói: “Không cần đâu chị à, em có thể tự mình làm được” sao?

Ai ngờ Chu Dục Văn kia lại trực tiếp đưa vali hành lý của mình cho Trần Uyển rồi cất bước đi nhanh về phía trước, hắn thực sự không sợ Trần Uyển là tên trộm trực tiếp kéo luôn vali hành lý của mình đi hả?

"???" Chu Dục Văn quay đầu lại, bắt gặp Trần Uyển vẫn còn đứng ngây ra tại chỗ, mới tò mò hỏi: "Sao vậy chị gái? Không phải chị định đưa tôi đến ký túc xá sao?"

"A a, đây không phải là lần đầu tiên cậu đến đây ư?"

"Khẳng định là không phải rồi." Chu Dục Văn nói.

"Cậu là người Kim Lăng hả?" Trần Uyển lại hỏi.

"Ừm, cứ xem là như vậy đi."

Đúng là về sau này, Chu Dục Văn có làm hộ khẩu ở Kim Lăng, dù sao hắn cũng có một căn hộ chung cư rộng đến 220 mét vuông mà.

"Thẻ điện thoại của cậu cũng thuộc Kim Lăng sao?" Trần Uyển có chút thất vọng hỏi.

Quả nhiên vẫn là sinh viên đại học, vẻ thất vọng đều viết cả lên mặt rồi.

Đến đây, Chu Dục Văn mới giả bộ chú ý đến xấp tờ rơi làm thẻ điện thoại đang được Trần Uyển cầm trong tay, rồi giật mình nói: "Đúng rồi. À, hình như bên chị có làm thẻ điện thoại di động hả?"

"Ừm, không có, tôi chỉ tùy tiện làm hai việc cùng lúc thôi, có làm hay không cũng không sao cả." Nghe Chu Dục Văn nói như vậy, Trần Uyển mới ý thức được bản thân vừa thất thố, rất nhanh cô ấy đã điều chỉnh xong tâm trạng rồi bước đến.

Đến đây, Trần Uyển bắt đầu vào vai, nói chuyện với Chu Dục Văn: “Thật ra làm thẻ trường học rất có lời, một tháng có 30gb lưu lượng, tặng cho một loại băng thông rộng internet vô hạn, thậm chí còn có thể tặng cho cậu một chiếc điện thoại thông minh mới tinh cơ.”

Chu Dục Văn gật đầu: “Đúng là rất có lời.”

"Cậu em, thế cậu có muốn làm một cái ở chỗ chị không?" Trần Uyển hỏi, thậm chí còn dí dỏm chớp chớp mắt nhìn hắn.

"Nhưng tôi không có nhu cầu làm thẻ."Chu Dục Văn nói.

Trên mặt Trần Uyển lộ vẻ khó xử.

"Cái kia, chị à, nếu không thì để tự tôi cầm hành lý của mình đi, không làm thẻ còn bảo chị xách hành lý giùm như vậy, ngại lắm." Chu Dục Văn giả vờ muốn nhận lấy hành lý của mình.

"Không sao không sao mà, chị chỉ làm thêm thôi, đón người mới và giúp cậu chuyển hành lý là chuyện tôi nên làm." Trần Uyển vội vàng xua tay, nói.

"Vậy làm phiền chị quá."

"Không phiền, không phiền, "

"Nếu không thì thế này, chị đưa cho tôi thêm mấy tờ rơi nữa, đợi đến ký túc xá, tôi sẽ giúp chị tuyên truyền một phen."

Đúng là khi nghe Chu Dục Văn nói hắn không có nhu cầu làm thẻ, Trần Uyển cực kỳ không vui, nhưng vừa nghe hắn nói muốn giúp mình tuyên truyền, trong lòng đã vui trở lại, cô ấy lập tức đưa cho Chu Dục Văn một nửa xấp tờ rơi, muốn hắn giúp mình tuyên truyền thật tốt.

Đi thêm một đoạn, Trần Uyển nói với Chu Dục Văn: “Tòa nhà phía trước chính là ký túc xá nam sinh. Chị đưa cậu đến đây thôi, cậu tự vào trong nhé, chị còn phải đi trợ giúp sinh viên khác!"

Chu Dục Văn bĩu môi nghĩ thầm, kiếp trước chị còn trực tiếp đưa tôi vào trong ký túc xá cơ mà? Nhưng cũng không sao cả, một mình Chu Dục Văn kéo vali đi vào ký túc xá bản thân đã từng ở suốt bốn năm này.

Vừa tiến vào bên trong, hắn lập tức đi tìm dì quản lý ký túc xá để đăng ký trước, nhận được chìa khóa, giao 20 tệ tiền thế chấp, lại được dì ấy đưa cho một tờ giấy.

Dì quản lý ký túc xá nói: “Nhất định phải giữ cẩn thận tờ giấy này, đợi đến khi tốt nghiệp, dì sẽ trả cháu 20 tệ vừa rồi.”

Lúc này, một người bạn học đang xếp hàng ở bên kia, khẽ bĩu môi khinh thường: "Chỉ có 20 tệ, ai mà nhớ được?"

Lại có người tỏ vẻ: “Khi không có tiền lên mạng có thể cầm chìa khóa đi đổi lấy 20 tệ lên mạng nha.”

Câu này làm cả đám bật cười ha hả.

Hiện giờ chính là hai ngày trước khi khai giảng, nên trước cửa phòng quản lý ký túc đang có một đám người chen chúc nhau, cùng chờ đến lượt mình đi đổi chìa khóa.

Phần lớn đám nhóc con này đều quen sống dưới sự bảo bọc của cha mẹ rồi, và đây là lần đầu tiên chúng rời xa gia đình.

Ngay tại thời điểm này, bọn họ còn chưa ý thức được bản thân đã trưởng thành, trong lòng chỉ có duy nhất một loại cảm giác, đó là hưng phấn khi lần đầu tiên được thoát khỏi sự khống chế của cha mẹ, rồi túm năm tụm ba đứng ở đó, dùng tiếng phổ thông pha lẫn một chút tiếng địa phương, vui vẻ nói chuyện trên trời dưới đất với đám bạn bè mình mới quen biết.

"Cậu nói sai rồi! Từ lúc đánh Cell, thực lực của Gohan đã vượt qua Tôn Ngộ Không rồi!"

"Làm sao có thể! Tôn Ngộ Không vĩnh viễn là chiến lực đỉnh trần!"