Mọi người thấy nàng cư xử ung dung, lại hòa nhã thân thiện, liền có thiện cảm, lần lượt đáp lễ và chúc mừng.
Người đàn ông hỏi chuyện lúc nãy sợ nàng không hiểu chuyện làm ăn, bèn tốt bụng nhắc nhở: "Tiểu cô nương, lẽ ra tiệm sách của cô nương mới khai trương, ta không nên nói những lời này, nhưng mà cô nương chọn nơi này để mở tiệm sách... thật sự là không tốt lắm. Tên chủ nhà vô lương kia chắc chắn là không nói rõ tình hình cho cô nương biết rồi?"
Tư Khương mỉm cười cảm ơn: "Đa tạ vị tiên sinh này đã lo lắng, nhưng mà chủ nhà rất thật thà, đã nói rõ ràng mọi chuyện về nơi này cho ta biết, không hề có chuyện gì giấu giếm, xin đừng trách oan cho ông ấy."
Người nọ nghe vậy càng thêm kinh ngạc: "Đã biết rõ tình hình, sao còn chọn nơi này? Đây là nơi xúi quẩy, bao nhiêu người đã phải ra về tay trắng, lại còn xảy ra án mạng, đổ máu nữa, sao cô nương lại tự chui đầu vào rọ?"
Tư Khương thẳng thắn nói: "Thật ra là do trong túi không còn bao nhiêu tiền, không mua nổi tiệm khác, lại cần một nơi để an thân, nên mới chọn nơi này. May mà chủ nhà tốt bụng, đồng ý bán rẻ, nên ta mới có được một chỗ dung thân."
Hóa ra là mua đứt luôn rồi.
Người nọ lắc đầu, thầm nghĩ cô nương này đúng là bị lừa cho một vố đau rồi, quả nhiên là con gái nhà lành, chưa trải sự đời, cứ chờ xem, không bao lâu nữa sẽ phải khóc lóc dọn đồ về nhà thôi.
Mọi người đã nhìn thấy mặt mũi chủ tiệm sách, cũng hết tò mò, lần lượt giải tán.
Tư Khương đứng trước cửa tiệm sách, quan sát một lượt từ trên xuống dưới, sau đó bước vào trong.
Bên trong gian nhà hơi tối, nhưng nhờ ánh sáng le lói từ những viên ngói lưu ly, vẫn có thể nhìn thấy bốn bức tường đã được đóng những kệ gỗ, trước kệ là một dãy bàn dài hẹp, dưới gầm bàn đặt những chiếc ghế đẩu, có thể ngồi nghỉ ngơi và đọc sách.
Giữa gian nhà đặt gọn gàng mười mấy rương hòm, khóa vẫn còn nguyên vẹn, chứng tỏ chưa có ai động vào, đây là nàng đã dặn dò trước, những thứ trong rương phải do chính tay nàng sắp xếp.
Đi vào trong thêm vài mét là một bức tường hẹp, trước tường xây một cái quầy hình vuông, cao ngang hông người, rộng hơn quầy bình thường vài phân, có thể dùng để viết chữ, cắt giấy, tính tiền.
Trên tường vốn có một ô cửa sổ, Tư Khương đã cho thợ mộc sửa lại thành một cánh cửa thấp, thông với sân sau, trên cửa có lắp bản lề, có thể treo rèm che chắn, lúc này vẫn còn trống, đợi Tư Khương tự tay vẽ vời trang trí.
Nàng cúi người bước qua cửa đến sân sau, lá rụng và cỏ dại trong sân đã được dọn dẹp sạch sẽ, tuy vẫn còn hơi hoang tàn, nhưng cũng rất sạch sẽ gọn gàng.
Nàng đi dạo vài vòng trong sân, sau đó bước vào một gian phòng ngủ. Căn phòng khá chật hẹp, chỉ kê một chiếc giường, một cái bàn và một chiếc bàn trang điểm. Tất cả đều là đồ mới, vẫn còn thoang thoảng mùi dầu trẩu, giấy dán cửa sổ cũng được thay mới, dùng loại giấy dầu, vừa chắn gió lại chắc chắn.
Nàng nằm xuống giường, thở phào nhẹ nhõm. Thầm nghĩ: tuy hơi nhỏ một chút, nhưng dù sao cũng là một nơi để an cư lạc nghiệp. Nàng không còn phải như con bò kéo xe, kéo lê cả đống sách vở nặng trịch rong ruổi khắp nơi, không cần lo lắng bị cướp bóc giữa đường, càng không cần sợ bị người trong tộc truy đuổi.
Tiệm sách nhỏ bé kín đáo này, từ nay về sau chính là nơi nương thân của nàng ở kinh thành. Nàng không còn là một chiếc lá bèo trôi dạt vô định, mà là một cái cây đã bén rễ, mặc cho bão táp mưa sa, vẫn có một mái nhà che chở.
Nghĩ đến đây, nàng không khỏi bật cười thành tiếng.
Nằm nghỉ ngơi một lúc, nàng đứng dậy đi ra ngoài, tiếp tục xem xét những căn phòng khác.
Căn phòng ngủ bên cạnh được sửa thành phòng khắc, dùng để khắc bản gỗ và in sách. Hai gian nhà kho, một gian được sửa thành phòng bếp, một gian được sửa thành nhà vệ sinh.
Phòng bếp không xây bếp lò lớn, cạnh cửa sổ đặt hai cái lò, một lớn một nhỏ, một cái thớt, một cái chum nước và vài cái nồi đất. Trong góc còn chất một đống gỗ vụn và mấy giỏ bào, có lẽ là do thợ mộc để lại, dùng để nhóm lửa thì rất tốt.
Nhà vệ sinh nằm ngay cạnh phòng bếp, rất tiện lợi cho việc lấy nước nóng tắm rửa. Dưới đất đào một đường rãnh nhỏ, nối liền với mương nước bên ngoài tường, có thể thoát nước thải ra ngoài.
Nàng từ nhà vệ sinh đi ra, đến chỗ lều tranh dựng ở bức tường phía sau, nơi này dùng để nuôi lừa của nàng, ba con thì không đủ chỗ, nhưng một con thì vẫn thoải mái.
Nàng lắc lắc cột trụ của lều tranh, thấy rất chắc chắn, nhìn kỹ lại thì thấy các mộng gỗ đã được đóng chặt, trên mái còn được phủ thêm một lớp rơm rạ dày, như vậy thì không sợ lừa chạy lung tung, cũng không lo nó bị mưa dầm lạnh buốt.
Xem xét một lượt như vậy, nàng cảm thấy Hứa Tam đúng là người không tồi, làm việc cẩn thận không nói, còn chu đáo tỉ mỉ, lại rất thật thà, không phải loại người thích giở trò, ăn bớt vật liệu, kiếm chác lợi nhỏ.