Ở ngõ Hòe Liễu, đường Cung Hiền, phường Vĩnh Hòa có một cửa hiệu không mấy nổi bật, nép mình trong góc ngõ. Mặt tiền bị một gốc cây cổ thụ che khuất, khiến người ta muốn nhìn thấy cũng khó.
Gian chính của cửa hiệu vừa chật hẹp vừa không vuông vắn, dài ngoằng ngoèo như mũi tên, đến chỗ đặt một cái bàn tử tế cũng khó khăn, thêm vài người nữa là chật ních. Vả lại bốn bức tường không có lấy một ô cửa sổ, chỉ có hai miếng ngói lưu ly trên mái nhà là lấy sáng, ban ngày ban mặt mà bên trong vẫn tối om om, người nào mắt kém một chút bước vào là thành mù luôn.
Phía bên trái gian nhà chính thông ra một khoảng sân nhỏ, muốn ra vào đều phải đi qua cửa hông. Sân cũng nhỏ, hai gian phòng ngủ nằm phía sau, hai gian nhà kho nằm phía trước, tất cả được nối liền bằng một bức tường bao quanh. Dưới chân tường là một cái giếng nhỏ, bên cạnh giếng dựng một cái lều tranh, khoảng trống ở giữa ba mặt tường rộng chưa đầy mười lăm mét.
Hơn nữa, sân sau không có lối ra nào khác, bên ngoài tường bao là một con mương nhỏ, Nam Bắc không thông, không khí tù đọng, cứ đến mùa hè là bốc mùi khó chịu, thu hút ruồi muỗi không nói, còn khiến người ta dễ mắc bệnh.
Nói đến đất kinh thành thì đúng là tấc đất tấc vàng, cho dù là căn nhà nằm ở vị trí hẻo lánh, phong thủy không tốt như thế này, những năm trước đây cũng có không ít thương nhân ghé thăm. Nhưng chẳng hiểu đắc tội với vị thần nào, mà mở tiệm nào là sập tiệm đó, bán gì là lỗ vốn cái đó, lại còn xảy ra cả án mạng, tuy không chết người nhưng cũng đổ máu, cực kỳ xui xẻo.
Người làm ăn buôn bán đều kiêng kỵ những điều này, thêm vào đó chủ nhà cũng không chịu bỏ tiền ra làm lễ cúng bái, lâu dần nơi này trở thành một nơi chết chóc, bỏ hoang quanh năm. Sau này, căn nhà được đem ra rao bán ở nha môn, mặc cho nha dịch có ra sức quảng cáo, nhưng người mua vừa nghe đến địa chỉ là lắc đầu nguầy nguậy, tránh xa như tránh tà.
Lạ lùng thay, căn nhà xập xệ ấy treo biển ở nha môn gần một năm trời mà vẫn không ai thuê hay mua, vậy mà hôm nay, mặt trời như mọc đằng Tây, bỗng dưng có động tĩnh.
Hôm ấy, vừa qua canh ba, cửa phường vừa mở, trời còn chưa sáng hẳn đã có mấy chiếc xe lừa kéo đến, lần lượt chuyển đến hơn mười rương hòm lớn nhỏ.
Sau đó, lại có mấy người thợ mộc đến, mang theo đồ nghề gõ gõ đập đập suốt một hồi. Cách mấy hôm sau, một nhóm phụ nhânlại đến dọn dẹp gian nhà chính và sân sau đến bụi bay mù mịt.
Cảnh tượng náo nhiệt này khiến cho hàng xóm láng giềng không khỏi tò mò, kéo nhau đến dò hỏi, thế nhưng vẫn không thấy bóng dáng chủ nhà hay chủ tiệm đâu.
Căn nhà cứ như vậy được sửa sang rầm rộ suốt mười mấy ngày, sau đó mới thấy một người đàn ông cao lớn khiêng đến một thứ trông giống như tấm biển hiệu, treo lên trên cửa.
Thứ đó nói là biển hiệu thì không bằng nói là một khúc gỗ, mà còn là khúc gỗ bị cháy xém, màu nâu sẫm, bên trên khắc hai chữ xiêu xiêu vẹo vẹo được tô bằng chu sa.
Màu đỏ của chu sa hòa lẫn với màu nâu đen của gỗ, miễn cưỡng có thể nhận ra hai chữ được khắc là "Trảm Xuân".
Đây là bán cái gì vậy?
Hàng xóm láng giềng nhìn tấm biển, ai nấy đều ngơ ngác. Có người định tiến lên hỏi han, thì thấy người đàn ông treo biển lại lấy ra hai tấm vải thô màu xanh chữ đen, treo thẳng đứng sang hai bên, trên đó viết bốn chữ lớn "Tiệm sách Trảm Xuân".
Hóa ra là tiệm sách? Nhìn thế nào cũng không ra! Trông cứ như cái sạp xem bói lừa đảo vậy. Hàng xóm càng thêm khó hiểu, ai rảnh rỗi sinh nông nổi, lại đến cái xó xỉnh này mở tiệm sách? Hay là tiền nhiều đến mức không có chỗ tiêu?
"Vị huynh đài này, xin hỏi ngài có phải là chủ tiệm sách này không?", một người không nhịn được lên tiếng hỏi.
Người đàn ông nghe vậy quay đầu lại, cười cợt hỏi ngược lại: "Trông ta giống chủ tiệm sao?"
Quả thật là không giống.
Người hỏi chuyện nhất thời nghẹn họng, sau đó lại thấy người đàn ông chỉ tay về phía một bóng người đang chậm rãi đi tới từ cuối con phố: "Kia mới là chủ tiệm."
Mọi người quay đầu lại, sau khi nhìn rõ người tới, đều đồng loạt thầm nghĩ, nhìn thế này mà giống chủ tiệm sao?
Người đó rõ ràng là một nữ tử, khoảng chừng hai mươi tuổi, nhưng lại không giống những cô gái khác, tóc tai gọn gàng, trang điểm xinh đẹp, mặc váy áo thướt tha. Nàng chỉ để mặt mộc, mặc một bộ trang phục màu trắng sữa giản đơn, tóc dài được búi cao, ăn vận như nam tử.
Tuy ăn vận như nam tử, nhưng nàng không cố ý che giấu vóc dáng của mình, khiến người ta vừa nhìn là nhận ra giới tính thật, toát lên vẻ thanh tao, thuần khiết của nữ tử Nam triều.
Đại Thịnh là nơi hội tụ muôn vàn sắc thái, dung nạp cả những vũ nữ Hồ nóng bỏng, những người ngoại quốc tóc vàng mắt xanh, thì đương nhiên cũng chứa chấp được một cô gái mang vẻ đẹp thanh nhã như được vẽ nên từ nét mực.
Bởi vậy, mọi người cũng không cảm thấy kỳ lạ với cách ăn mặc của nàng, chỉ là không thể nào liên kết hình ảnh người con gái yếu đuối này với thân phận chủ tiệm sách.
"Huynh đài đừng nói đùa chứ? Đây là chủ tiệm của các ngươi sao? Chẳng lẽ là tiểu thư nhà nào cải trang nam giới ra ngoài chơi đùa?"
Người đàn ông kia lại cười ha hả, vỗ ngực nói: "Thật trăm phần trăm, nàng ấy chính là chủ tiệm."
Đợi đến khi người con gái kia đi đến gần, thấy mọi người đều nhìn mình chằm chằm, nàng khẽ chỉnh trang lại y phục, ngẩng mặt lên mỉm cười, cung kính chào mọi người: "Chư vị hảo, tại hạ là Tư Khương, là chủ tiệm sách Trảm Xuân này. Mới đến nơi này, chưa quen biết ai, mong sau này được mọi người giúp đỡ."