Nghiêm Cấm Trò Chơi Bắt Cóc [Vô Hạn]

Chương 23: Chung cư chết chóc (23)

Không, tôi cũng không rõ đó có phải là trẻ con hay không, chỉ là theo bản năng mà cảm thấy dưới lớp chăn đó đang bao bọc thân thể của một đứa trẻ, nhưng nếu thật sự là trẻ con, tại sao lại không nhúc nhích? Ngay cả chuyển động phập phồng khi một người sống bình thường hít thở cũng không có, kỳ lạ quá...

Khi tôi phát hiện ra cô ấy, cô ấy đang đứng bên cạnh lan can, gần đây tin tức tự sát có rất nhiều, tôi sợ cô ấy sẽ nhảy xuống, nên vội đuổi cô ấy đi. Sau đó, tôi đứng trên mái nhà rất lâu, nhìn cảnh vật bên dưới, đột nhiên cũng có khát khao muốn nhảy xuống.

Ngày x tháng 5

Cảm mạo vẫn chưa khỏi, chóng mặt và mệt mỏi, thậm chí còn bắt đầu chảy máu mũi, hoàn toàn không thể ngừng lại.

Hôm nay không thể đi theo em ấy được, mệt mỏi quá, ngày mai tiếp tục vậy.

Gần đây tôi cứ luôn cảm thấy có ai đó đang nói chuyện bên tai, ban đêm dậy đi vệ sinh thường nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài, nhưng lại không có người. Kỳ lạ thật. Có phải tôi đang bị ảo giác không?

Nếu như tôi bắt được thằng khốn đùa dai này, tôi chắc chắn sẽ moi hết toàn bộ xương cốt hắn ra.

Ngày x tháng 5

Tình trạng ảo giác dường như càng ngày càng nghiêm trọng, tôi hỏi những đồng nghiệp cùng tuần tra với tôi, họ đều nói chẳng nghe thấy gì.

Âm thanh đó, âm thanh đó thật sự quá kỳ lạ, tôi không thể diễn tả được, hơi giống như tiếng mèo hoang gầm gừ uy hϊếp, lại giống như tiếng phụ nữ than khóc, còn có chút giống tiếng trẻ con khóc... Nói chính xác hơn, tôi cảm thấy đây không phải là âm thanh mà con người có thể phát ra, cũng không phải là dã thú, mà giống như... giống như quái vật.

Chết tiệt, chết tiệt! Nó lại xuất hiện rồi!

Tôi sắp phát điên rồi! Tôi thật sự sắp điên rồi! Rốt cuộc phải làm sao mới thoát khỏi nó? Nó đã tra tấn tôi suốt một tuần rồi, tôi hoàn toàn không thể đi vào giấc ngủ, nhưng điều kỳ lạ là, tôi lại không hề buồn ngủ, ngược lại, bây giờ tôi cực kỳ tỉnh táo, nhưng mà đôi khi, tôi sẽ thấy một số…

Thứ không nên tồn tại trong thế giới này.

Ngày x tháng 5

Những thứ đó là gì? Rốt cuộc chúng là gì? Thứ màu đen giống như chất lỏng có thể chảy, chúng có phải là người không? Có phải là sinh vật không? Ngũ quan của chúng ở đâu? Tứ chi đâu? Tại sao chỉ có mình tôi có thể nhìn thấy? Rốt cuộc là tôi điên hay là thế giới này điên rồi?

Không, không, không, tất cả những thứ này đều là ảo giác! Tất cả đều là giả! Tôi là người bình thường, chúng ta đều là người bình thường, ảnh ngược phản chiếu trong gương mỉm cười là điều bình thường, đi đường bằng bốn chân là điều bình thường, thấy được cả gáy là điều bình thường, đôi mắt của con thỏ màu đỏ là điều bình thường, có mười ngón tay, một cái miệng, hai lỗ mũi, hai cái đầu là điều bình thường…

█▉█

(Chữ viết bị tô mờ, hoàn toàn không thể nhận diện)

Tòa nhà này, rất bình thường.

(Sau đó, bút ký bị ngắt quãng trong một khoảng thời gian dài)