Nghiêm Cấm Trò Chơi Bắt Cóc [Vô Hạn]

Chương 22: Chung cư chết chóc (22)

Có lẽ vì cảnh tượng này quá hài hước, người phụ nữ phát ra tiếng cười khúc khích.

Dường như cô đang ăn thứ gì đó, tiếng nhai nuốt vui vẻ thỉnh thoảng vang lên, cùng với mùi tanh kỳ quái lan tỏa xung quanh.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, Trì Thù không vội vàng đi lên, đứng bên cạnh cửa, cúi đầu lật xem “Nhật ký của Lý Vũ”.

Ngày x tháng 2

Cuối cùng tôi cũng tìm được địa chỉ mới của em ấy, tốn không ít công sức của tôi.

Chẳng lẽ vì trước đây tôi gửi quà thường xuyên quá khiến em ấy sợ hãi? Nếu vậy, tạm thời tôi sẽ không gửi nữa, chỉ cần được nhìn thấy em ấy hàng ngày, tôi đã thấy thỏa mãn rồi.

Tuyệt đối không thể để em ấy chú ý đến tôi, dáng vẻ xấu xí của tôi nhất định sẽ khiến em ấy sợ hãi, không, người dịu dàng như em ấy, cho dù có cảm thấy chán ghét có lẽ cũng sẽ không thể hiện ra mặt, dường như em ấy đều đối xử rất tốt với mỗi một người bên cạnh, cho dù là bạn bè, đồng nghiệp hay là người xa lạ…

Nếu như tôi cũng có thể trở thành bạn của em ấy, tôi cũng có thể trở thành người ở bên cạnh em ấy…

Ngày x tháng 3

Tôi vừa tìm được một công việc mới, ngay dưới chung cư của em, vậy thì mỗi ngày tôi đều có thể nhìn thấy em, em cười rộ lên thật đẹp…

Hình như tôi chưa bao giờ thấy em nổi giận với bất kỳ ai, tại sao, tại sao trên thế gian này lại có người tỏa sáng lấp lánh như vậy? Giống như danh từ đại diện cho tất cả những điều tốt đẹp.

Chính vì có người như vậy tồn tại, mà khiến một kẻ xấu xí như tôi lại càng trở nên u ám và thấp hèn hơn, như những con chuột trong tầng hầm vậy, nhưng mà, tôi lại không thể nào ghét bỏ em được.

Ngày x tháng 4

Hôm nay, em ấy/ cười với tôi.

Có lẽ… nói đúng hơn thì, đó không thể gọi là một nụ cười, chỉ là đô cong khóe môi theo thói quen nhếch lên mà thôi, nhưng hãy để tôi đắm chìm trong ảo tưởng tự lừa mình dối người một chút thôi, dù sao thì động lực mỗi ngày giúp tôi rời khỏi giường chính là có thể nhìn thấy em ấy mà.

Em ấy có nhìn thấy tôi không? Em ấy có nhớ khuôn mặt tôi không? Em ấy có nhận ra tôi không? Em ấy có biết tôi đang theo dõi em ấy không? Không, không, nếu suy nghĩ kỹ lại, hình như em ấy chỉ đang nhìn người bên cạnh tôi mà thôi.

Khi nào tôi mới có đủ can đảm để đến nói chuyện với em? Nếu như có thể nói chuyện với em, chắc chắn tôi sẽ phấn khích đến mức không thể ngủ yên trong suốt vài ngày liền.

Nhưng mà, tôi rất sợ, sợ để em nhìn thấy bộ dạng của tôi, thấy một người ghê tởm và hèn mọn như tôi…

Ngày x tháng 4

Gần đây không biết tại sao tôi luôn cảm thấy chóng mặt mệt mỏi, uống thuốc cảm cũng chẳng có tác dụng.

Hôm nay trong lúc làm việc, tôi ngủ gật rồi bị cấp trên mắng một trận. Ha, cái bộ mặt khiến người ta buồn nôn đó, chỉ là một tên chó cậy thế chủ mà thôi, tôi rất muốn cắt từng miếng thịt trên người hắn xuống, rồi bắt hắn ăn từng miếng một cho đến hết.

Tối nay, khi đang tuần tra trên sân thượng, tôi đυ.ng phải một vị khách thuê kỳ lạ, miệng lẩm bẩm không biết đang nói thứ gì, trong tay còn ôm một đứa trẻ…