Lý do khiến cô vẫn còn do dự là mặc dù cô không thể phủ nhận sự rung động trước tình cảm mà Victor dành cho mình nhưng trong lòng cô vẫn luôn tồn tại nghi ngờ.
Tuần này, cô đã thể hiện rất nhiều sở thích khác biệt hoàn toàn so với nguyên chủ, thậm chí cả tính cách và thói quen cũng thay đổi. Cô cho rằng sau năm năm yêu nhau, không đến mức không nhận ra sự thay đổi lớn trong tính cách người yêu mà không chút nghi ngờ nào.
Thế nhưng Victor lại không có bất kỳ biểu hiện gì, hay nói cách khác, anh ta chấp nhận một cách quá ư là thản nhiên.
Điều này luôn khiến Liliane canh cánh trong lòng.
Một người đàn ông thậm chí không thể nhận ra người yêu của mình đã thay đổi linh hồn, thì làm sao có thể tin tưởng hoàn toàn?
Và tự nhiên cũng không thể nào trao trọn tình cảm sâu đậm.
Bàn ăn dài hun hút chỉ có mình cô ngồi ở phía cuối, trước mắt cứ bất giác hiện lên những ký ức xưa cũ.
Victor bưng bữa sáng thịnh soạn đến cho cô, hai người cười đùa bôi bơ lên mặt nhau…
Cô lau khô nước mắt, bình tĩnh đi rửa mặt, tự chuẩn bị bữa sáng cho mình.
Và ngay lúc này, trong căn nhà tĩnh mịch, chỉ có tiếng dao nĩa chạm vào đĩa vang lên khe khẽ, vọng lại trong lòng cô một nỗi trống rỗng.
Cô không thích sự cô độc, cô khao khát được yêu thương, luôn dễ dàng bị cảm động bởi lòng tốt của người khác, mỗi lần yêu đều dốc hết lòng nhưng kết cục luôn không như ý muốn.
Những ngón tay thon dài sơn màu đỏ tía đưa một miếng khoai tây chiên dính đầy tương cà vào miệng, nhai nhóp nhép, dường như muốn nuốt chửng ai đó một cách sống sượng.
Thật nực cười, phí hoài năm năm thanh xuân của cô chỉ để nhận lại một câu nói "là gánh nặng", nếu cảm thấy không xứng thì sao lúc trước lại đến với cô, đâu phải cô bám riết lấy anh ta.
Lại còn cố tình chọn thời điểm lãng mạn sau tuần trăng mật để chia tay, quả thật là đâm thẳng vào tim cô, khiến người ta trong nháy mắt từ thiên đường rơi xuống địa ngục.
Không thể tha thứ...
Dao nĩa ma sát trên đĩa tạo ra âm thanh chói tai, Liliane cúi đầu, hàng mi dày run rẩy, che giấu đi ánh nhìn u ám nơi đáy mắt.
Cô không có hứng thú tìm hiểu lý do thật sự đằng sau việc Victor chia tay. Là do tình cảm phai nhạt, không còn hứng thú với cô, hay là bên ngoài có người phụ nữ khác...
Dù là gì đi chăng nữa, sự sỉ nhục bị đùa giỡn này, cô sẽ không bỏ qua như vậy.
Cô đã từng nói: "Tất nhiên" sẽ không tha thứ.
"Ding dong."
Đúng lúc này, tiếng chuông cửa bất ngờ vang lên trong căn biệt thự lẽ ra chỉ có một mình cô.
Liliane ngẩng đầu, bình tĩnh chờ đợi.
"Ding dong, ding dong." Chuông cửa tiếp tục vang lên hết đợt này đến đợt khác, dường như có người biết bên trong có người nên không chịu bỏ cuộc.
Liliane điều chỉnh lại biểu cảm, kéo ghế đứng dậy, chậm rãi bước về phía cửa chính.
Cô tất nhiên sẽ không cho rằng người đến là Victor, bởi vì biết rõ trên đảo này chỉ có hai người, bình thường họ căn bản sẽ không khóa cửa, hơn nữa cũng không có chìa khóa cửa chính.
Mà người đến lại lịch sự bấm chuông cửa, rõ ràng là biết trong nhà có người, là xuất phát từ phép lịch sự.
Đối phương đã bấm chuông lâu như vậy, không ra mở cửa thì không được.
Cô mở toang cánh cửa bằng đồng, bốn mắt nhìn nhau với người bên ngoài.
Cả hai đều hơi sững sờ.
Đó là một người đàn ông rất đẹp trai, khoảng hơn ba mươi tuổi, năm tháng khắc lên khóe mắt anh ta dấu vết của sự trưởng thành, chiếc áo sơ mi trắng bị gió biển thổi phồng lên, để lộ lờ mờ cơ ngực rắn chắc bên dưới.
Một tay anh ta kéo vali màu đen, một tay cầm kính râm, trông nhàn nhã như đi nghỉ mát.
Và trong khi Liliane quan sát đối phương, người đàn ông cũng đang nhìn cô.
Người phụ nữ trước mặt chắc chắn là xinh đẹp, đôi mắt cô hơi đỏ hoe, giữa hai hàng lông mày phảng phất một nỗi buồn man mác, chiếc váy dài màu xanh hồ nước ôm lấy thân hình thon gọn, hài hòa với đôi mắt màu lục bảo, toát lên vẻ đẹp thanh lịch và trí tuệ.
-- Còn đẹp hơn trên ảnh.
Người đàn ông không khỏi thầm khen ngợi trong lòng: "Xin chào, tôi tên là Frank." Anh ta lịch sự chìa tay ra: "Rất vui được gặp cô."
"... Tôi là Liliane." Cô nói như vậy, đứng yên ở cửa không nhúc nhích, kiên quyết không nhường đường: "Anh là ai? Ý tôi là, tại sao lại đến hòn đảo này?"
Sự đề phòng của cô ngược lại khiến Frank cảm thấy vui vẻ, không vì vẻ ngoài nổi bật của anh ta mà trực tiếp mời vào nhà, có thể thấy không phải là người phụ nữ dễ dãi.
Frank nhếch mép cười: "Tôi là một trong những người trúng thưởng chuyến du lịch đảo."
Liliane nhìn anh ta: "Một mình? Không phải là một cặp đôi sao?"
Cô nhớ rất rõ thể lệ trúng thưởng, nhất định phải là cặp đôi mới được.
Frank xòe tay ra, cười phóng khoáng: "Lẽ ra là vậy, kết quả là trước khi khởi hành tôi và bạn gái cãi nhau một trận lớn, rồi chia tay. Vé tàu đã được gửi đến từ trước, tôi nghĩ vừa hay có thể ra ngoài giải sầu."
Anh ta lấy vé trúng thưởng đưa cho cô xem, Liliane liếc nhìn, quả thật giống hệt như vé của cô.
Như vậy, cô không tiện chắn trước cửa nữa, nghiêng người nhường đường.
"Cảm ơn." Frank cười lộ hàm răng trắng bóng, anh ta kéo vali bước vào nhà.
Liliane xoay người định đóng cửa, một bàn tay từ trên vai cô vòng qua, nhẹ nhàng đẩy về phía trước, cánh cửa khép lại.
"Cảm ơn cô đã không để tôi tiếp tục đứng ngoài cửa nói chuyện." Giọng nói trầm ấm của người đàn ông vang lên bên tai, lưng cô gần như áp sát vào l*иg ngực rắn chắc của đối phương, hơi thở nóng bỏng của người đàn ông xa lạ bao trùm lấy cô.
Liliane nhướng mày, nhanh chóng lùi sang một bên, người đàn ông tự nhiên rụt tay về, như thể vừa rồi đóng cửa thật sự chỉ là đóng cửa mà thôi.
Liliane không biểu lộ cảm xúc gì: "Phòng khách ở bên này." Xoay người đi vào trong nhà.
Frank kéo vali lăn bánh xe kêu lạch cạch chậm rãi đi theo sau, đôi mắt nâu sẫm dán chặt vào thân hình uyển chuyển phía trước, trên mặt nở nụ cười tự tin.
Đến phòng khách, Frank đưa mắt nhìn xung quanh, thốt lên lời khen ngợi: "Căn nhà này đẹp đấy."
Cũng chỉ là khen ngợi, không giống như Victor lúc đó, lộ ra quá nhiều cảm xúc kích động và hâm mộ.
Liliane liếc nhìn chiếc đồng hồ đeo trên cổ tay trái của đối phương, cũng phải, người có thể đeo đồng hồ Patek Philippe, toàn thân đều là đồ hiệu xa xỉ, chắc chắn là người giàu có.
"Tôi ở phòng ngủ chính trên tầng ba, tầng hai còn rất nhiều phòng trống."
Liliane không có hứng thú gì với người đàn ông đẹp trai giàu có này, chỉ nói ngắn gọn, gật đầu với đối phương ra hiệu cho anh ta tự nhiên, bản thân quay trở lại phòng ăn chuẩn bị dọn dẹp.
Không ngờ người đàn ông đi theo sau lưng cô, nhìn thấy thức ăn còn thừa trên bàn ăn, hai mắt sáng lên: "Tôi có thể ăn một chút không? Trước đó bị say sóng trên tàu nên đã nôn hết ra rồi, bây giờ rất đói."
Anh ta cười gượng gạo.
Liliane gật đầu: "Tất nhiên." Chỉ vào tủ lạnh: "Bên trong còn rất nhiều thức ăn."
Frank sững người, ánh mắt liếc nhìn bữa sáng Liliane làm trên bàn ăn, do dự nói: "Ý tôi là, bánh sandwich cô làm trông có vẻ rất ngon."
Liliane "Ồ" một tiếng, tiếp tục nói: "Quả thực rất ngon nhưng xin lỗi, tôi định để dành đến trưa ăn. Anh có thể tự làm, dụng cụ trong bếp rất đầy đủ. Nhưng phải đợi tôi rửa bát xong trước."
Cô dọn dẹp bát đĩa bưng đi về phía bồn rửa bát.
Nhất thời sắc mặt Frank rất đặc sắc: "... Tôi không biết nấu ăn."
Liliane không quay đầu lại, thuận tay mở tủ bát, chỉ vào những hộp đồ ăn đóng hộp bên trong: "Cũng có rất nhiều đồ ăn có thể ăn trực tiếp."
Frank: "..."
Anh ta đột nhiên phát hiện, những chiêu trò quen thuộc hoàn toàn không có tác dụng với người phụ nữ này.
Nhưng cũng chính vì vậy, càng khơi dậy ham muốn chinh phục mãnh liệt trong anh ta.
Chỉ cần tưởng tượng người phụ nữ cao ngạo như đóa sen tuyết trên đỉnh núi này khuất phục dưới thân mình, rêи ɾỉ nũng nịu, cả người liền trở nên nóng ran.
"Haha." Anh ta đột nhiên bật cười, nhìn chằm chằm vào bóng lưng mảnh mai của người phụ nữ đang rửa bát, đầy hứng thú nói: "Liliane, cô thật thú vị."
Liliane không phủ nhận cũng không đồng ý.
Bây giờ trong đầu cô chỉ toàn là suy nghĩ làm sao để cho gã tra nam đó một bài học nhớ đời, hoàn toàn không có tâm trạng để ý đến vị khách lạ toát ra hormone nam tính nồng nặc này.
Frank khoanh tay trước ngực, nghiêng người dựa vào khung cửa, nhìn thấy đối phương thờ ơ trước sự quyến rũ của mình, ánh mắt dần trở nên sâu hơn: "Liliane, bạn trai cô đâu? Tôi đến đây lâu như vậy rồi mà vẫn chưa thấy anh ta đâu."
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy người phụ nữ đột nhiên dừng động tác: "Anh ấy đã quay về rồi."
Frank kinh ngạc nói: "Sao vậy, tại sao anh ấy không đợi cô cùng về? Lại bỏ cô một mình ở lại hòn đảo này?"
Liliane quay lưng về phía anh ta, ánh mắt lóe lên một tia u ám, cô cúi đầu, nhìn dòng nước chảy róc rách dưới vòi nước: "Anh ấy muốn chia tay với tôi."
Dường như không thể kìm nén nổi đau khổ nữa, cô bật ra một tiếng khóc nức nở, hai tay ôm lấy vai mình, thân hình mỏng manh run rẩy, từ kẽ răng khó khăn phát ra những lời nói đứt quãng: "Anh... lúc anh xuống tàu, có nhìn thấy một người đàn ông nào lên tàu không? Cao bằng anh, tóc vàng hoe..."
Trên mặt Frank thoáng hiện lên vẻ đắc ý, như thể rất vui mừng vì câu nói vừa rồi của mình đã phá vỡ sự bình tĩnh mà cô cố gắng che giấu. Anh ta bước tới, bàn tay nóng bỏng nhẹ nhàng đặt lên bờ vai tròn trịa của cô, dịu dàng nói: "Nếu cô nói đến một người đàn ông như vậy, thì đúng là tôi có nhìn thấy. Anh ta xách vali lên tàu, tôi còn thấy anh ta không ngoái đầu lại nhìn một lần."
"Không -"
Người phụ nữ bỗng bật ra tiếng kêu đau đớn, vùi mặt vào hai lòng bàn tay, khóc nức nở.
Có thể thấy giáo dưỡng tốt đẹp khiến cô không muốn thể hiện nỗi buồn trước mặt người khác, cố gắng kìm nén cảm xúc của mình, tuy nhiên lại không mấy hiệu quả, cơ thể run rẩy như bông hoa bị mưa gió vùi dập. Hàm răng nghiến chặt, thỉnh thoảng lại bật ra tiếng nấc nghẹn ngào.
Tiếng khóc vỡ vụn, kìm nén, giống như những cây kim bạc lặng lẽ găm vào tim, khơi gợi lên lòng thương xót mơ hồ.
"Đừng khóc nữa, Liliane, người đàn ông như vậy không đáng để cô phải rơi lệ vì anh ta." Frank vừa xoa lưng Liliane, vừa dịu dàng an ủi nhưng cũng không quá mức vượt quá giới hạn, giữ khoảng cách vừa phải.
Anh ta cũng không nhìn thấy, Liliane vùi mặt vào lòng bàn tay, trên gương mặt còn đẫm nước mắt, khóe môi khẽ nhếch lên, lặng lẽ hiện lên một nụ cười quỷ dị.
Anh ta không đi tham quan toàn bộ căn biệt thự, cô cũng không nói với anh ta rằng ở đây chỉ có cô và Victor là một cặp đôi (trên thể lệ trúng thưởng ghi là rút thăm ba cặp đôi may mắn), lúc đó cô và Victor cũng đi dạo hết các phòng rồi mới phát hiện ra chỉ có hai người họ đến đây.
Hơn nữa, cô nói là "mình ở tầng ba, tầng hai còn nhiều phòng trống", nói cách khác, không tiết lộ trong nhà còn có người khác sinh sống hay không.
Vậy Frank rõ ràng lúc xuống tàu đã nhìn thấy có người rời khỏi đảo, sau đó mới biết cô và bạn trai chia tay, tại sao trước đó lại nói ra câu "bỏ cô một mình ở lại hòn đảo này"?
Nói cách khác, anh ta đã biết từ trước, trên hòn đảo này trước đó chỉ có cô và Victor.
Hết chương
Nhóm dịch: Team Qi Qi
Edit: Uyển Vĩnh Kim
Beta: Jully
Check: Phoebe