"Liliane, dậy thôi."
Cô bị đánh thức bởi một giọng nói trầm ấm vang lên bên tai.
Liliane mơ màng mở mắt, trước mặt là một người đàn ông da trắng xa lạ đang gối đầu lên tay, cúi xuống nhìn cô, cười rạng rỡ: "Em yêu, chúng ta phải đi nghỉ dưỡng rồi, dậy muộn là lỡ chuyến tàu đấy."
"Chào buổi sáng." Liliane đã quen với việc mỗi lần xuyên vào giấc mơ của người khác, tỉnh dậy ở nơi xa lạ, đối mặt với những người xa lạ. Cô nhanh chóng tiếp nhận ký ức của nguyên chủ, người đàn ông trước mặt tên là Victor, là bạn trai mà cô đã hẹn hò được năm năm.
"Cô bé lười biếng." Người đàn ông cưng chiều mỉm cười, cúi xuống hôn lên trán cô, sau đó vén chăn dậy: "Anh đi làm bữa sáng đây."
Chờ đến khi người đàn ông ra khỏi phòng, Liliane mới dậy, vừa thay quần áo vừa quan sát căn phòng.
Căn phòng rất nhỏ, đồ đạc trông có vẻ cũ kỹ, tỏa ra mùi ẩm mốc. Có vẻ như hai người không sống dư dả cho lắm.
Liliane đứng trước gương, quan sát cơ thể mới của mình.
Giống như mọi lần, mỗi lần cô xuyên vào, chủ nhân của cơ thể đều rất xinh đẹp.
Mái tóc vàng óng ả dài đến eo, đôi mắt xanh lục bảo, làn da trắng nõn nà như sứ.
Một mỹ nhân như vậy dù ở đâu cũng sẽ được săn đón, hơn nữa nguyên chủ còn là giáo viên trung học, trí thức và thanh lịch, gia cảnh cũng rất tốt nhưng cô ấy lại không màng đến sự theo đuổi của nhiều công tử nhà giàu, mà chỉ để ý đến Victor, một anh chàng làm việc tại trạm xăng nghèo khó.
Vì muốn ở bên Victor, cô đã cãi nhau với gia đình, chuyển ra ngoài sống, thậm chí suýt chút nữa thì bị đuổi việc.
Victor đương nhiên rất cảm kích trước sự ưu ái của mỹ nhân, anh ta cũng yêu cô ấy, nên rất trân trọng mối tình này.
Kỳ nghỉ mà Victor nói đến là do anh ta vừa trúng một tấm vé trải nghiệm biệt thự trên đảo miễn phí trong nửa tháng.
Hai người dự định coi đây là tuần trăng mật sớm, sau khi trở về sẽ kết hôn.
"Victor..." Liliane khẽ lẩm bẩm cái tên xa lạ này, mặc dù đã tiếp nhận ký ức của nguyên chủ nhưng cô không thể chấp nhận Victor, người hoàn toàn xa lạ trong mắt cô.
Cô vốn dĩ lạnh lùng, không có ý định giả vờ là nguyên chủ chỉ để không làm tổn thương người đàn ông.
Vì vậy, lời đề nghị đi nghỉ cùng nhau của Victor cũng là một cách tốt để tăng cường sự hiểu biết lẫn nhau.
Nếu Victor có thể khiến cô yêu anh ta, thì kết cục đương nhiên là viên mãn; còn nếu không thích, cô cũng sẽ không miễn cưỡng bản thân.
Khi trở về, cũng là lúc hai người chia tay.
Quyết định xong, Liliane thay quần áo, đi vào phòng vệ sinh, nhìn thấy bàn chải đánh răng màu đỏ của mình đã được bóp kem đánh răng, nước rửa mặt cũng đã được chuẩn bị sẵn.
Trong lòng dâng lên một tia ấm áp, khơi gợi nhiều hồi ức.
Lý do Victor có thể khiến nguyên chủ động lòng, một mặt là vì ngoại hình rất phù hợp với gu thẩm mỹ của cô ấy, sống mũi cao, đôi mắt sâu, rất điển trai; mặt khác là Victor là người rất chu đáo, luôn quan tâm chăm sóc Liliane từ những chi tiết nhỏ nhặt, dần dần khiến cô rung động, và cũng chính vì thế mà Liliane mới một lòng một dạ với anh trong số rất nhiều người theo đuổi.
Rửa mặt xong, Liliane đi ra phòng khách, Victor đã làm bữa sáng xong, gọi cô đến ăn: "Em yêu, hôm nay có sandwich cá hồi mà em thích đấy."
Liliane đi tới, Victor kéo ghế cho cô, sau đó đưa cho cô một ly sữa ấm, thật chu đáo.
—Thậm chí suýt chút nữa cô đã bị cảm động.
"Cảm ơn, anh cũng ăn đi." Chỉ là "suýt chút nữa" mà thôi. Giọng điệu của Liliane có chút xa cách, Victor dường như không nhận ra, mỉm cười ngồi xuống.
Liliane cầm lấy một miếng sandwich, vừa đưa lên miệng, một mùi tanh nồng của cá xộc vào mũi, cô không khỏi khựng lại.
Cô vốn dĩ không thích ăn đồ sống, đặc biệt là cá.
Đặt miếng sandwich xuống, cô chuyển sang uống một ngụm sữa.
Victor đang cắn một miếng sandwich thì hỏi: "Sao vậy?"
Liliane lắc đầu, khóe miệng nở một nụ cười gượng gạo: "Không có gì, chỉ là đột nhiên em không muốn ăn cá hồi nữa. Có bánh mì không, hoặc cái gì khác cũng được."
Cô nhìn thẳng vào Victor, không hề che giấu sự khác biệt về khẩu vị với nguyên chủ.
Cô sẽ không vì duy trì mối quan hệ này mà khiến mình ủy khuất chỉ để chiều theo gu thẩm mỹ của người khác, theo cô, là người yêu nhau, thì khi tỉnh dậy, dù sao cũng nên nhận ra sự thay đổi về tính cách và sở thích của đối phương.
Mà Victor cũng không suy nghĩ nhiều, anh vội vàng đặt miếng sandwich đã ăn được một nửa xuống, đứng dậy: "Vậy em đợi một lát, anh đi nướng cho em hai lát bánh mì."
Liliane chống cằm, nhìn bóng lưng cao lớn đang bận rộn trong bếp.
Có lẽ công bằng mà nói, Victor thực sự là một người đàn ông tốt.
Cứ xem tiếp đã.
Ăn xong, hai người xách hai chiếc vali đã được chuẩn bị sẵn, lên tàu ra đảo.
Hoàn toàn không hay biết, điều đang chờ đợi họ là một chuyến đi khó quên suốt đời...
Vịnh này được bao quanh bởi các hòn đảo, quanh năm du khách tấp nập. Và một trong những hòn đảo xa xôi hơn được cho là hòn đảo tư nhân của một tỷ phú nào đó, trên đó có một biệt thự sang trọng với đầy đủ tiện nghi nghỉ dưỡng. Thỉnh thoảng sẽ có tàu thuyền đưa người đến bổ sung nước ngọt, thực phẩm và dọn dẹp cho biệt thự. Bình thường không có ai sống ở đây lâu.
"Nghe nói có hàng chục nghìn người đăng ký, chỉ có ba cặp đôi may mắn được trải nghiệm biệt thự trên đảo tư nhân miễn phí trong nửa tháng. Chúng ta thật may mắn." Trên tàu, Victor cảm thán.
Liliane cong môi: "Ừ."
Victor quay đầu nhìn cô, cười nói: "Liliane, anh thấy em cười nhiều hơn bình thường đấy."
Liliane vén lọn tóc bay rối tung trong gió biển ra sau tai: "Thật sao?"
Gió to, Victor phải hét lên: "Ừ, bình thường em ít cười lắm, học sinh đều gọi em là mỹ nhân băng giá. Có vẻ như tâm trạng em đang rất tốt. Anh cũng rất vui, Liliane, chúng ta nhất định sẽ có một kỳ nghỉ vui vẻ."
Gió biển ồn ào thổi tung lời nói của anh ta, đôi mắt xanh thẳm như biển cả nhìn chằm chằm vào bạn khi anh ta nói chuyện với bạn, như thể bạn là cả thế giới của anh ta, Liliane chỉ nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong mắt anh ta và mỉm cười, không nói gì.
Đến đảo, hai người xuống tàu: "Tôi sẽ quay lại vào lúc 12 giờ trưa một tuần nữa để bổ sung thức ăn và nước ngọt." Người lái tàu dặn dò. Sau đó, chiếc du thuyền khởi động, đưa những du khách khác đến các hòn đảo công cộng khác.
Hai người kéo vali, dọc theo bãi cát trắng mịn tiến vào khu rừng rậm rạp, nơi có thể nhìn thấy thấp thoáng ngôi biệt thự, trên đường đi, Victor không giấu nổi sự phấn khích: "Chúa ơi! Nơi này đẹp quá! Anh chưa bao giờ mơ mình có thể đến một nơi như thế này!"
"Em cũng vậy." Liliane cười đáp, ngắm nhìn biển xanh trời cao, tâm trạng cũng trở nên vui vẻ.
Ở thế giới thực, cô thậm chí còn chưa ra khỏi tỉnh thành, vậy mà trong mơ lại có thể đến đảo tư nhân hưởng thụ, cũng không tệ.
Bước vào bên trong, căn biệt thự có những cửa sổ kính trong suốt sát đất cho phép nhìn bao quát toàn cảnh biển, được trang trí tinh tế và trang nhã, cho thấy gu thẩm mỹ khác biệt của chủ nhân.
Nhà bếp sạch sẽ gọn gàng, còn lớn hơn cả căn nhà của người khác. Tủ lạnh ba cánh chứa đầy đủ loại thực phẩm và nước ngọt, đủ cho hai người tiêu thụ trong nửa tháng.
Là hai người đến sớm nhất nên đương nhiên có quyền lựa chọn trước, sau khi xem qua từng phòng, cuối cùng hai người đã chọn phòng ngủ chính trên tầng ba.
Căn phòng rất rộng, có ban công nhìn ra biển.
Đặc biệt nhất là, cuối chiếc giường King size là một tấm gương lớn, có thể phản chiếu mọi hành động của người nằm trên giường.
Khi Victor đề nghị hai người ở căn phòng này, phản ứng đầu tiên của Liliane là, quả nhiên văn hóa Đông Tây khác biệt, đối với người phương Đông, phong thủy này nhìn thế nào cũng thấy kỳ lạ; còn đối với người phương Tây, đặt gương đối diện giường là cố ý, mục đích là để khi vận động hài hòa có thể nhìn thấy hai người trong gương, ý đồ thật phóng khoáng.
Nhìn ánh mắt phấn khích của Victor, Liliane tỏ vẻ không sao cả, hào phóng thỏa mãn nguyện vọng của anh ta.
Mặc dù bề ngoài ở thế giới thực vẫn là một học sinh nhưng nội tâm đã trải qua biết bao cuộc tình, cô đã khá bình thản với những chuyện này.
Ban đầu, hai cặp đôi còn lại vì lý do nào đó mà đến muộn, hòn đảo rộng lớn chỉ có hai người, lại ở trong khung cảnh lãng mạn như vậy. Không có điện thoại, không có mạng, điều duy nhất có thể giao tiếp chỉ có nhau, ngày đêm bên nhau.
Tình cảm của Liliane dành cho Victor cũng ngày càng lớn.
Không thể không nói, Victor quả thật là một người đàn ông tốt.
Anh ta cố gắng hết sức để đối xử tốt với cô, yêu thương và che chở cho cô, phần lớn thời gian đều trưởng thành và điềm tĩnh, thỉnh thoảng cũng giống như một đứa trẻ, vì bất an mà lo được lo mất, hỏi những câu hỏi kỳ quặc.
"Liliane, nếu anh làm sai, em có tha thứ cho anh không."
Liliane nâng khuôn mặt điển trai của anh ta lên, đầy ẩn ý nói: "Tất nhiên rồi."
Cô ấy không nói rõ là "tất nhiên" sẽ tha, hay là "tất nhiên" sẽ không.
Victor không hiểu ý tứ trong lời nói của cô, nghe được câu trả lời, như trút được gánh nặng, anh ta ôm hôn cô mãnh liệt.
"Liliane, anh yêu em, anh yêu em!"
Lúc tình đến nồng nàn, bên tai là tiếng thở dốc khàn khàn của người đàn ông, tay Liliane lướt trên tấm lưng trần của người đàn ông, đôi mắt xanh lục bảo liếc nhìn tấm gương đối diện, nhìn hai thân thể quấn lấy nhau như rắn trong gương dưới ánh trăng, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Sau một đêm triền miên, Liliane mệt mỏi nửa tỉnh nửa mê, được một đôi tay rắn chắc ôm lấy, đút cho uống nửa cốc nước.
Cô ngoan ngoãn uống hết, một tuần nay đã quen với sự chăm sóc chu đáo của Victor.
Tuy nhiên, lần này, cô cứ chìm trong giấc ngủ sâu, mãi đến chiều hôm sau mới dần tỉnh lại, mở mắt ra, rèm cửa bị gió biển thổi tung, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ mặt biển thành một màu vàng lấp lánh.
— Giống như máu.
Liliane sờ soạng chiếc giường trống trải bên cạnh, hơi ấm đã sớm tan biến, không biết đối phương đã rời đi bao lâu rồi.
Cô xoa xoa cái đầu choáng váng, lập tức nhận ra có điều gì đó không ổn.
Giấc ngủ của cô không sâu như vậy, không thể ngủ cả ngày được. Có vẻ như trong cốc nước mà Victor cho cô uống tối qua có gì đó.
Cô đứng dậy, nhìn quanh, trong phòng không còn sót lại bất kỳ dấu vết nào cho thấy người đàn ông đã từng ở đây. Quần áo, giày dép, vali của anh ta, tất cả đều không còn.
Điều duy nhất còn lại cho Liliane là một tờ giấy nhắn được dán trên gương ở cuối giường.
Trên đó viết nguệch ngoạc:
“Liliane:
Anh rất xin lỗi, mặc dù không nỡ, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ, anh vẫn quyết định chia tay với em. Em tốt như vậy, là anh không xứng với em, theo anh, em sẽ không hạnh phúc. Hãy quên anh đi, em sẽ tìm được hạnh phúc thật sự của mình. Anh đã lên tàu rời đi rồi, người lái tàu sẽ đến đón em sau nửa tháng nữa. Khoảng thời gian này em có thể bình tĩnh lại, đừng tìm anh. Tạm biệt em.
Victor.”
Ngón tay siết chặt, bóp nát tờ giấy mỏng.
Liliane nhìn người phụ nữ trong gương, khóe miệng nhếch lên nụ cười chế giễu, dòng nước mắt không kìm được tuôn rơi.
Đó là những giọt nước mắt vừa may mắn vừa đau buồn.
May mắn là, suýt chút nữa, cô đã thật sự yêu anh ta.
Hết chương
Nhóm dịch: Team Qi Qi
Edit: Uyển Vĩnh Kim
Beta: Jully
Check: Phoebe