Ngày hôm sau là thứ Hai, cả nhà người đi làm thì đi làm, người đi học thì đi học. Chẳng mấy chốc trong nhà chỉ còn lại Liliane và người giúp việc Andy.
Liliane đã sáu tuổi, lẽ ra phải đi học tiểu học nhưng do mắc bệnh tự kỷ không thể giao tiếp với người khác nên chỉ có thể ở nhà cả ngày để Andy trông chừng cô bé.
Andy chuẩn bị bữa trưa xong sẽ dẫn Liliane đến phòng ăn ăn cơm. Bà ấy là một người phụ nữ khoảng năm mươi tuổi có vẻ ngoài bình thường, khuôn mặt luôn cứng nhắc, rất ít nói nhưng được cái trung thành với gia đình này.
Hai người ăn bữa trưa trong im lặng, sau đó Andy dẫn Liliane trở về phòng và mang đến một cốc nước với vài viên thuốc: “Uống đi.”
Mặt Liliane không biểu cảm nhận lấy thuốc rồi uống, trả cái cốc lại cho bà ấy sau đó ngoan ngoãn nằm xuống.
Ánh mắt Andy dịu dàng, đắp chăn cho cô rồi nói: “Ngủ đi.” Giọng điệu vô cùng cứng nhắc, dường như không thể dịu dàng với cô.
Nhìn thấy Liliane nhắm mắt như thường lệ, sự dịu dàng thoáng hiện trên khuôn mặt bà ấy, sau đó đi ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Tiếng bước chân xa dần, Liliane mở mắt ngồi dậy, xòe lòng bàn tay, há miệng nhổ mấy viên thuốc ra, sau đó động tác thuần thục vùi vào trong đất của một chậu cây nhỏ trên bậu cửa sổ.
Ngày đầu tiên đến đây, cô đã uống loại thuốc được cho là dùng để chữa bệnh tự kỷ này, cuối cùng cô đã ngủ mê man cả buổi chiều, chắc hẳn bên trong có chứa một lượng thành phần thuốc an thần nhất định.
Đương nhiên cô sẽ không tiếp tục uống, lần nào cô cũng bỏ thuốc vào miệng trước mặt Andy nhưng thật ra là để nó dưới lưỡi, đợi khi đối phương rời đi rồi mới nhổ ra.
Nghĩ đến biểu cảm vừa rồi của Andy, Liliane sờ lên mặt mình trong lòng tự hỏi, ngay cả người có tính cách cứng rắn, ích kỷ, lạnh lùng như cô cũng không khỏi mềm lòng hơn một chút khi đối mặt với một đứa trẻ trông đáng yêu như thiên thần thế này.
Nhưng khi Andy đối mặt với cô, toàn thân đều lúng túng gượng gạo.
Thật ra nghĩ kỹ lại thì không chỉ Andy đã phục vụ gia đình này hơn mười năm mà còn có cả Kate và Blake. Mọi người đều có vẻ muốn đến gần cô nhưng lại không biết phải đối mặt như thế nào.
Trước kia cô từng nghĩ rằng họ đang tự trách vì đã không quan tâm chăm sóc cô tốt nên mới khiến cô mắc bệnh tự kỷ. Tuy nhiên, sau khi quan sát, cô nhận ra rằng nếu họ đang tự trách thì lẽ ra họ phải đối xử tốt với cô hơn nhưng đây rõ ràng bọn họ đều cố gắng làm sao để ít tiếp xúc với cô hơn.
Chắc chắn bên trong ẩn giấu điều gì đó.
Tầng dưới có tiếng Tivi nho nhỏ, Liliane lén lút đi ra khỏi phòng bằng đôi chân trần.
Buổi chiều hàng ngày sau khi cô uống thuốc và ngủ thϊếp đi, Andy sẽ xem Tivi ở phòng khách tầng dưới. Liliane rón rén đến phòng Esther, nhẹ nhàng vặn tay nắm cửa.
Thói quen của nhà này là không bao giờ khóa cửa phòng. Đêm đầu tiên Esther đến đây đã khóa cửa phòng mình khi đi ngủ, Kate đã nói chuyện với cô ta rất nhiều lần về việc này, cuối cùng cô ta cũng phải thỏa hiệp, từ đó không bao giờ khóa cửa nữa.
Nhưng Liliane không tin rằng Esther thật sự để cửa không khóa mà không hề chuẩn bị gì.
Cô bước vào và đóng cửa cẩn thận xong nhìn xung quanh.
Cái nhìn đầu tiên là căn phòng rất sạch sẽ, mọi thứ đều được sắp xếp ngay ngắn, mỗi một cuốn sách đều được đặt trên giá sách theo sự phân loại cẩn thận, hầu hết đều là sách văn học và nghệ thuật, không có mấy cuốn dành cho trẻ em, nhìn vào không hề giống phòng trẻ em.
Cái nhìn thứ hai khiến người ta phải chú ý là bức tranh vẽ trên tường bên cạnh giường.
Toàn bộ bức tường đều do chính Esther vẽ, bức tranh đơn điệu chỉ có vài tháp chuông cao lớn màu đen sừng sững đứng đó, ánh nắng chói chang đúng lúc xuyên qua tấm rèm mở chiếu vào những tháp chuông trên tường mang một vẻ đẹp thiêng liêng đến lạ lùng, tựa như ánh sáng thần thánh từ đỉnh tháp chiếu xuống trái đất. Ngày nào Esther cũng thích đọc Kinh Thánh, bức tranh này có thể nói là một tác phẩm đầy sự tôn kính của cô ta. Trước kia khi bức tranh được hoàn thành, cô ta còn mời cả nhà đến xem. Lúc đó, tất cả mọi người (trừ Liliane) đều ngạc nhiên trước những ý tưởng tuyệt vời của cô ta.
Nhưng mà... Liliane hơi nhếch môi, nếu tin Esther tôn kính Kinh Thánh thì cũng giống như tin Hách Manh thật sự dễ thương như tên gọi, quả thật không thể tin được.
Cô lại gần bức tranh vẽ trên tường, bởi vì chiếc giường nằm ngang nên cô không thể chạm trực tiếp vào nó, cô chỉ đành cẩn thận trèo lên giường, đến gần bức tường và thò ngón tay ra sờ lên tường.
Có vẻ giống như một bức tranh sơn dầu nhưng nền màu sáng hình như được vẽ bằng các loại bột màu vẽ khác, cảm giác rất khác.
Chỉ nhìn bằng mắt thường cô cũng không nhìn ra sự khác biệt, tỉ mỉ miết ngón tay cái và ngón trỏ, Liliane nhìn chằm chằm vào vầng sáng trên đỉnh tháp chuông và suy ngẫm, vầng sáng đó di chuyển dần theo thời gian và từ từ đi tới vị trí trong tháp.
"Chà." Một tiếng cười khẽ đột nhiên vang lên trong căn phòng yên tĩnh: "Hóa ra là vậy." Liliane nghiêng đầu nhìn chăm chú vào bức tranh vẽ trên tường, đôi mắt lấp lánh.
Cô trèo xuống giường, vuốt phẳng lại nếp gấp trên giường, sau đó đi đến bên cửa sổ cố gắng không gây ra tiếng động, nhẹ nhàng kéo rèm lại.
Phòng của Esther do cô ta yêu cầu sửa lại, một nửa là phòng vẽ tranh và phòng đàn cho nên làm cửa cách âm, rèm cũng được thêm vải chắn sáng.
Khi Liliane đóng rèm lại từng chút một, bóng tối nuốt chửng ánh sáng, cùng lúc đó, căn phòng lẽ ra tối om lại có một nguồn sáng quỷ dị khác.
… Bức tranh vẽ trên tường vốn tràn ngập ánh sáng thần thánh và yên bình đã biến thành địa ngục trần gian.
“Đúng là… thiên tài.” Liliane không khỏi thán phục, nghiêng đầu hứng thú nhìn bức tranh mà Esther vô cùng tự hào.
Đây thực chất là một bức tranh phát sáng, nhìn bề ngoài thì rất bình thường nhưng khi ở trong bóng tối, phần được dùng sơn phát sáng mới lộ ra.
Trong các tháp chuông có rất nhiều xác chết hình người, bị chia năm xẻ bảy, bị treo trên đỉnh tháp chết, những cái chết khác nhau được mô tả sống động, những ngọn lửa màu tím hừng hực cháy đến mức chúng dường như từ bên trong bức tranh vẽ trên tường lan ra ngoài.
… Thế giới trong bức tranh đúng thật là một địa ngục trần gian.
Đối với một bức tranh đầy bạo lực, máu me và mỉa mai như vậy, Liliane vừa nhìn đã có thể biết trạng thái tinh thần của tác giả bức tranh phảng phất trong đó.
"Phải làm sao đây, có chút không nỡ rồi." Liliane thở dài, Esther khiến cô cảm thấy rất thú vị, muốn giữ lại chơi đùa lâu hơn chút.
Mở rèm cửa sổ ra, cả căn phòng khôi phục lại sự ấm cúng và tràn đầy ánh nắng ấm áp như trước.
Liliane tiếp tục xem xét đồ đạc của Esther.
Cô vô cùng cẩn thận nên đã phát hiện ra trong mỗi ngăn kéo đều kẹp một sợi tóc dài của Esther.
"Khá lắm!" Liliane nhặt một sợi tóc màu hạt dẻ lên, thật lòng khen ngợi. Không thể không nói ý thức phản trinh sát của Esther thật sự rất cao. Nếu đổi lại là một người hơi chủ quan một chút thì rất dễ dàng bị lộ.
Cô xem qua ngăn kéo, trong đó trừ một số văn phòng phẩm các loại ra thì cũng không có gì khác.
Liliane cũng không ngạc nhiên, nếu tìm thấy nhật ký này nọ mới là kỳ lạ.
Sau khi lục lọi ngăn kéo xong, cô để sợi tóc về lại như cũ.
Sau đó lại tìm kiếm những nơi khác nhưng không tìm thấy gì.
Esther thật sự quá khôn ngoan, chứng hoang tưởng bị hại cũng rất nặng, rõ ràng không để lại bất kỳ manh mối đáng ngờ nào nhưng cô ta lại phòng bị kỹ lưỡng đến vậy.
…Và điều này đã chứng tỏ rằng cô ta đúng thật có một bí mật không thể cho người khác biết.
Liliane trở về tay không nhưng lại phấn khích hơn là thất vọng, đôi mắt sáng lấp lánh như những vì sao.
Càng ngày càng thú vị hơn rồi.
Sau khi ra khỏi phòng Esther, Liliane lẻn vào phòng bố mẹ.
Cả gia đình sống ở tầng hai của căn biệt thự, phòng của bố mẹ ở phía bên phải hành lang. Sau khi vào phòng, Liliane đi thẳng đến bàn làm việc và mở máy tính xách tay ra.
Trong phòng cô không có máy tính nên cô đành phải mượn máy tính của Kate.
Máy tính không đặt mật khẩu, Liliane mở trang chủ và bắt đầu tìm kiếm thông tin về Esther.
Có người trùng tên nhưng khi bấm vào xem hình ảnh và thông tin thì không khớp với Esther.
Tìm kiếm trại trẻ mồ côi nơi Esther được nhận nuôi, thông tin về Esther gần như giống với những gì bố mẹ kể.
Là một đứa trẻ mồ côi, lưu lạc từ Nga đến, không chỉ nói tiếng Nga giỏi mà còn rất thành thạo tiếng Anh, am hiểu hội họa và Piano...
Đợi chút, Liliane chợt nhớ ra một chuyện.
Hồi đó khi bố mẹ dẫn Esther về nhà, ở trước mặt cô và người giúp việc Andy, bố mẹ đã rất vui vẻ kể lại họ đã gặp và nói chuyện với Esther như thế nào.
Trong đó, Kate nói rằng Esther không có họ mà chỉ có tên, nghĩa là cô ta đã ở trong trại trẻ mồ côi từ khi sinh ra.
Nhưng trong dữ liệu lại ghi cô ta đến từ Nga, như vậy xem ra Esther sinh ra ở trại trẻ mồ côi của Nga mới đúng.
Nếu đã như vậy thì tại sao cô ta lại rời khỏi trại trẻ mồ côi ban đầu và tại sao cô ta lại xuất hiện ở bên kia đại dương của Mỹ?
Cô tìm được thông tin liên lạc của người phụ trách trại trẻ mồ côi, cô lấy danh nghĩa tìm người gửi email qua đó.
Trong email đưa ra một số manh mối, chẳng hạn như chuyện trưởng thành hơn tuổi, đến từ Nga, sợi dây buộc quanh cổ dù thế nào đi nữa cũng không chịu cởi ra...
Tin rằng người phụ trách trại trẻ mồ côi vừa nhìn sẽ biết là ai.
Tạm thời chưa có hồi âm, Liliane cũng không vội, sau khi xóa lịch sử trình duyệt, cô đóng máy tính lại, định ra khỏi phòng nhưng khi sắp đến cửa thì đột nhiên dừng lại.
Trước đây cô chưa bao giờ đến phòng bố mẹ, cô chỉ tập trung vào Esther, quả thật nhất thời sơ xuất.
Cô quay trở lại phòng và bắt đầu tìm kiếm cẩn thận.
Căn phòng gọn gàng sạch sẽ, trước nay luôn do Andy dọn dẹp. Quả nhiên Liliane đã tìm thấy đồ…
Đó là một khung ảnh được đặt dưới gối, có vẻ Kate coi nó như một báu vật.
Trong khung ảnh tinh xảo là một bức chân dung gia đình. Blake trẻ trung đẹp trai nở nụ cười đã lâu không thấy trên khuôn mặt, Kate xinh đẹp đang bế một đứa trẻ khoảng hai tuổi, đứng phía trước hai người họ là một bé gái khoảng bảy, tám tuổi, mặc một bộ váy công chúa xinh đẹp, cười rạng rỡ để lộ hàm răng bị khuyết chiếc răng cửa.
Tim cô như bị đập mạnh, Liliane sững sờ trong giây lát, nước mắt cứ thế trào ra, bức ảnh nhòe đi trong tầm nhìn.
Cô không nhớ được ký ức đã mất của nguyên chủ, chảy nước mắt chỉ là bản năng của cơ thể, làm sao cũng không dừng lại được.
Cô nắm chặt quần áo, trái tim đau buồn đến quặn thắt.
Bé gái đứng trước mặt bố mẹ trong ảnh chắc là chị gái cô.
Nhưng cô chưa từng nghe ai nhắc tới, trong trí nhớ của cô cũng không có sự tồn tại của bé gái này.
Một đứa trẻ hai tuổi lẽ ra có ký ức rồi nhưng trong đầu lại không có chút ấn tượng nào cả.
Bé gái đó không còn trên đời này nữa hay là…?
Hết chương
Nhóm dịch: Team Qi Qi
Edit: Tiểu Miu
Beta: Jully
Check: Phoebe