[Kinh Dị Tổng Hợp] Tình Yêu Chết Tiệt Này

Chương 6: Nỗi oán hận của đứa trẻ mồ côi (2)

Gần như ngay lập tức, Hách Manh ngửi thấy hơi thở của đồng loại trên người đối phương.

Cũng là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, nếu Esther vào vai một đứa trẻ con thật sự thì có lẽ cô vẫn chưa thể nhận ra. Nhưng mà Esther chỉ mới mười một, mười hai tuổi lại biểu hiện thông minh, chững chạc, ăn nói thành thục. Vai diễn mà cô bé cố gắng hết sức để thể hiện chính là tính cách thật sự của Hách Manh.

Tuy nhiên, lúc này Esther vẫn chưa lộ ra nhiều sơ hở, Hách Manh chỉ cảm thấy cô bé khôn ngoan, điềm tĩnh không phù hợp với một đứa trẻ ở độ tuổi này nên cũng không biểu hiện gì chỉ âm thầm quan sát cô bé.

Esther có năng khiếu hội họa và nghệ thuật rất cao lại còn tinh tế hiểu chuyện, Kate cho phép cô bé sử dụng cây đàn Piano quý giá trong nhà và còn dành thời gian dạy cô bé chơi đàn Piano, mặc dù Blake không biểu hiện ra mặt nhưng đã mua cho Esther rất nhiều dụng cụ vẽ tranh chuyên nghiệp đắt tiền, đồng thời tặng cô bé một bức tranh của một họa sĩ nổi tiếng đương thời, nói rằng sẽ mời một giáo viên nổi tiếng về dạy cô bé.

Cô bé đột nhiên trở thành đứa con cưng của gia đình, bố mẹ quan tâm đến cô bé còn nhiều hơn những gì họ dành cho Liliane trước đây.

Trừ người giúp việc Andy nghiêm túc và cứng nhắc, cô bé đã chinh phục được trái tim của hầu hết mọi người.

"Liliane, lại đây, món bò bít tết em thích nhất này."

Trên bàn ăn, cô bé cũng rất quan tâm đến Liliane. Cẩn thận cắt nhỏ miếng bò bít tết trước khi đưa cho Liliane.

Kate và Blake nhìn bọn họ bằng ánh mắt yêu thương. Khi hai người nhìn nhau, đều khẽ mỉm cười, lộ ra một chút dịu dàng.

Bọn họ bận rộn với công việc, luôn đi sớm về muộn. Cả nhà hiếm khi ngồi ăn cùng nhau trên bàn ăn. Sau khi Esther đến, cả hai người bọn họ muốn giúp Esther hòa nhập với ngôi nhà mới càng sớm càng tốt nên đều dành thời gian ra để ở bên cô bé. Sau mấy lần cùng ngồi ăn cơm với nhau, quan hệ giữa hai người đã dịu đi rất nhiều, có thể coi như đã đạt được mục đích ban đầu của Kate.

… Vì một số lý do nào đó mà bà và Blake vốn yêu thương nhau nhưng ngày càng xa cách. Bà không muốn như vậy nên đã cố gắng tìm cách cứu vãn mối quan hệ của hai người họ.

Cũng vì vậy mà bà càng yêu thích Esther nhiều hơn.

Liliane liếc nhìn miếng bít tết đã được cắt nhỏ để trong đĩa trước mặt, cúi đầu và dùng ngón tay nghịch nghịch tai con gấu bông, như thể không nhận thấy sự ân cần của Esther.

Cô thích bò bít tết nhưng phải chín kỹ, răng của trẻ con yếu không nhai được đồ ăn quá sống, hơn nữa sức đề kháng yếu ăn thức ăn sống cũng không tốt.

Miếng mà Esther cắt cho Liliane là ở trong đĩa của cô bé, nó mới chỉ chín ba phần.

Thịt vẫn còn chảy máu trông không khác gì thịt sống.

Liếc qua khóe mắt thấy Esther vẫn đang nhìn cô mỉm cười, như thể không để ý gì mà chỉ tràn đầy quan tâm yêu thương.

Nhưng Hách Manh nhạy bén phát hiện ra ý đồ xấu xa ẩn giấu của đối phương.

Là nên ấm ức ăn nó, rồi có thể bị tiêu chảy và giả vờ đáng thương để thu hút sự chú ý của bố mẹ? Hay là nên tức giận lật đĩa khiến bố mẹ không hài lòng để cho Esther giả vờ đáng thương?

Dưới con mắt của mọi người, hai tay Hách Manh từ từ cầm đĩa thịt băm lên, sau đó đột nhiên quay người, lật úp cái đĩa vào mặt Esther!

"Bang bang!"

"Ôi!"

Cái đĩa rơi xuống đất vỡ tan, Esther hét lên, đứng dậy trên mặt đầy máu, Kate lao tới ôm chặt lấy Liliane, không giấu được sự hoảng sợ: "Con yêu, con bị sao vậy!"

Còn Blake lấy khăn giấy, im lặng nhẹ nhàng lau vết máu trên mặt Esther.

“Bố!” Esther nhìn ông, trong mắt tràn đầy nước mắt và tủi thân.

Blake quay lại nhìn chằm chằm vào Lillian nghiêm khắc nói: "Liliane, con không được làm như thế."

Giọng điệu của ông quá gay gắt còn mang theo một chút trách móc, lập tức khiến cho Kate không vui: "Blake! Anh biết tình hình của Liliane mà, sao anh có thể nói con bé như vậy!"

"Anh…”

Thấy hai người sắp cãi nhau, Liliane vốn vẫn im lặng bỗng lên tiếng, cô nhặt một miếng thịt vụn có máu trên mặt đất, cố gắng đưa nó vào miệng Esther, thốt ra những từ đơn mơ hồ không rõ ràng: “Ăn, ăn!"

Ngay lập tức, trong nhà ăn yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng hít thở của nhau, ngay cả người giúp việc Andy đứng bên cạnh đợi phục vụ đang chuẩn bị tới dọn dẹp đống bừa bộn cũng sững sờ.

"Ôi Chúa ơi!" Kate há hốc miệng kinh ngạc, không thể tin nổi nói: "Liliane, con có thể nói được rồi!"

Lillian chưa bao giờ mở miệng nói kể từ khi bị mắc bệnh tự kỷ, chỉ khi tức giận mới la hét om sòm.

Không ai ngờ rằng vào lúc này Liliane lại mở miệng nói chuyện!

Họ không khỏi mong chờ nhìn động tác của hai đứa trẻ, hy vọng Liliane sẽ thốt ra được nhiều từ đơn hơn nữa.

Toàn thân Esther nhếch nhác, bộ quần áo yêu thích của cô bé dính đầy dầu mỡ, khuôn mặt bẩn thỉu, cô bé tức đến phát run nhưng bố mẹ đang nhìn chằm chằm, cô bé không dám nổi cáu, nhìn cái tay nhỏ bé trắng nõn đưa miếng thịt đến trước mặt trong lòng không biết phải làm sao.

Ăn hay không ăn?

Blake đưa tay ngăn Liliane lại và nói: "Bỏ đi, Esther, con đừng ăn, Liliane không hiểu chuyện."

Kate trầm giọng nói: "Lillian chỉ đang bày tỏ tình yêu thương với Esther mà thôi! Anh không thấy là con bé đang nói chuyện với Esther!"

Còn Esther vốn muốn gạt tay Liliane ra, lập tức đổi ý khi nghe thấy lời bênh vực của Kate.

Cô bé nở nụ cười, trông rất vui vẻ, đưa mặt về phía miếng thịt nói: "Cảm ơn Liliane, chị rất vui…"

"Bịch."

Chính ngay lúc Esther định ăn thịt thì Liliane đột nhiên buông tay ra, miếng thịt rơi xuống đất, cô ngơ ngác nhìn bố mẹ mình, sau đó nhìn miếng thịt như thể vô tình đánh rơi, cái miệng nhỏ mím lại như đang sắp khóc.

“Andy, giao cho bà đó.” Kate vội vàng kêu Andy dọn dẹp, vừa ôm vừa hôn Liliane, nhẹ nhàng dỗ dành: “Cục cưng ngoan, đừng khóc, trên đĩa còn rất nhiều thịt.”

Người mẹ nhẫn nại chăm sóc con gái, đáng lẽ ra cảnh tượng này thật ấm áp và cảm động nhưng nụ cười trên mặt Esther đã biến mất khi bị bỏ quên qua một bên, từ đáy lòng bùng lên cơn tức giận vì bị lừa gạt, cô bé không kìm nén được bỏ chạy.

Lúc quay người lại do động tác quá mạnh đã vô tình làm ghế ngã xuống đất phát ra tiếng động lớn.

Cơ thể gầy gò của Liliane trong vòng tay Kate run lên dữ dội, Kate ôm chặt và trấn an: “Không sao đâu, con yêu.”

Bà ngẩng đầu lên liếc thấy bóng lưng Esther đang chạy, cau mày không hài lòng nói: "Có chuyện gì với Esther vậy? Trước đây trông có vẻ được giáo dục khá tốt. Hôm nay chẳng ra làm sao cả."

Blake nói: "Vừa rồi quần áo của con bé bị bẩn, chắc là vội về phòng thay đồ."

Kate nhìn chăm chú Blake, chẳng hiểu sao có chút không vui đối với sự bênh vực Esther của người chồng luôn không thể hiện cảm xúc trên mặt.

Ba người tiếp tục bữa tối còn dang dở nhưng bàn ăn không còn không khí ấm áp như trước, chỉ còn lại sự im lặng.

Liliane cuộn tròn trong lòng mẹ, cụp mắt xuống để chặn một tia sáng trong đáy mắt cô.

Cô đã không nhìn nhầm, trước khi bỏ chạy Esther đã ném cho cô một ánh mắt đầy ghen tị và căm hận sâu sắc.

Đêm đó, Liliane tỉnh dậy từ trong giấc ngủ say. Cơ thể cô vẫn giữ được bản năng còn sót lại từ ngày tận thế Zombie. Khi có người đến gần, sự cảnh giác cao độ khiến cô tỉnh giấc.

Nhưng cô vẫn không nhúc nhích, thậm chí mắt còn không mở.

Trong bóng tối, chỉ có thể cảm giác được có người đứng trước giường, cúi người nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt như rắn đang nuốt nọc độc, rít lên liếʍ láp làn da bị lộ ra ngoài, đầy vẻ lạnh lùng.

"Liliane, em ngốc thật hay em đang giả vờ ngốc?" Người đó cúi xuống thổi vào tai Liliane, ngay lập tức cô sởn gai ốc, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

Nhưng cô vẫn giữ nguyên tư thế ngủ say, nhịp thở đều đặn không thay đổi.

“Chị không quan tâm em có ngốc hay không.” Khác với giọng nói trong trẻo cẩn thận của thiếu nữ ban ngày, giọng nói bên tai Liliane lúc này u ám lạnh lùng, mang theo sát khí lạnh thấu xương: “Em đừng có mà cản trở chuyện của chị. Tốt nhất là nên ngoan ngoãn nghe chị, nếu không…"

Lilian nhắm mắt cảm nhận thấy một đôi bàn tay lạnh như rắn khẽ sờ vào cổ cô, trong giây lát, toàn bộ lông trên người dựng đứng, hai bàn tay cô giấu dưới chăn bấu chặt lấy đùi, kìm nén bản năng tự vệ.

Esther tiếp tục nói: “Nếu không, chị sẽ gϊếŧ từng người nhà của em trước mặt em cho em xem.”

Giọng nói trẻ con của thiếu nữ nói từng chữ một, nói ra những lời tàn nhẫn và khát máu một cách điên cuồng.

Thật thú vị. Liliane thầm nghĩ nếu cô mở mắt ra vào lúc này, chắc chắn sẽ nhìn thấy cặp mắt đỏ rực như ma trơi trong bóng tối và khuôn mặt vặn vẹo hung ác của Esther.

Esther đe dọa xong cũng không ở lại lâu mà lặng lẽ đi ra.

Cánh cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại, Lillian từ từ mở mắt, nhìn chằm chằm vào bóng tối hư vô, trên môi nở nụ cười khó đoán…

Vậy mà lại đến đe dọa cô cơ đây, từ trước tới nay toàn là cô đối xử với người khác như vậy.

Esther này không đơn giản.

Cũng đúng thôi, nửa đêm ẩn nấp bên cạnh giường còn mang theo ý định gϊếŧ người, Liliane tin rằng vừa rồi nếu tỉnh dậy, kẻ điên Esther này sẽ thật sự làm ra chuyện bóp cổ cô đến chết.

Những hành động vừa rồi không giống một đứa trẻ chút nào.

Quả nhiên vẫn nên nhanh chóng đuổi Esther ra càng sớm càng tốt… Liliane lật người chìm vào giấc ngủ yên bình.

Sau đó không biết có phải do lời đe dọa của Esther có tác dụng hay không, Liliane ngày càng thân thiết với cô bé hơn. Và cũng chỉ khi ở bên Esther, mới thốt ra vài từ mơ hồ không rõ ràng, còn biết gọi chị, cả ngày bám lấy Esther.

Điều này đương nhiên khiến bố mẹ vui mừng khôn xiết, mà ở trước mặt bố mẹ, Esther luôn có dáng vẻ của một người chị tốt, chăm sóc Liliane rất chu đáo.

Ai không biết thoạt nhìn còn thật sự tưởng hai người là chị em ruột.

Trong khi bệnh tình của Liliane dần được cải thiện thì cùng lúc đó Esther cũng dần bộc lộ một số điểm kỳ lạ.

Mặc dù tủ quần áo của cô bé chứa đầy những bộ quần áo đẹp do bố mẹ mua cho nhưng cô bé vẫn nhất quyết mặc quần áo trẻ em giống như từ thế kỷ trước thời những thập niên 80, rồi còn khăng khăng rằng mình khác biệt với mọi người. Bởi vì cách ăn mặc kỳ lạ nên cô bé thường xuyên bị các bạn trong trường cười nhạo, sợi dây buộc quanh cổ và cổ tay không bao giờ tháo ra trước mặt người khác, thậm chí còn không được chạm vào.

Thậm chí cô bé còn...

"Blake!"

"Kate… anh yêu em!"

Đêm khuya, trong phòng của Kate và Blake vang lên tiếng thở hổn hển khiến người nghe mặt đỏ tía tai, hai người đang trong lúc say đắm, bỗng nhiên cơ thể Kate cứng đờ, ôm chặt lấy cánh tay khỏe mạnh của Blake, ngăn hành động của đối phương lại, nhìn ra ngoài cửa có chút hoảng sợ rồi nói: "Bên ngoài có người!"

"Chết tiệt!" Đang vào lúc quan trọng bị cắt ngang, Blake hít sâu mấy hơi, lầm bầm chửi rồi ngừng động tác lại quay đầu nhìn thì thấy trong bóng tối cánh cửa phòng vẫn đóng chặt: "Làm gì có ai? Em lại hoa mắt rồi!”

Blake trách móc, đây không phải lần đầu tiên, lần trước hai người đang ở thời khắc mấu chốt, Kate cũng đột nhiên nói có người nhìn trộm ở khe cửa.

Vẻ mặt Kate hơi thay đổi, cố chấp nói: "Anh không tin em à? Em nhìn không nhầm, thật sự có một đôi mắt, từ khe cửa nhìn chằm chằm chúng ta, ở ngay kia!"

Blake bị những lời nói nhảm của Kate làm cho hết hứng thú, tự mình nhanh chóng giải quyết, quay lưng về phía bà, dùng giọng điệu không cảm xúc nói: "Gần đây em mệt quá rồi còn bị ảo giác, đi ngủ sớm đi."

Ông nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Để mặc Kate cùng tấm ga trải giường ngày càng lạnh hơn, ánh nhìn chằm chằm về hướng trần nhà, trái tim cũng trở nên lạnh giá theo.

Rõ ràng đã cố gắng nhiều như thế, bà đã đến gặp bác sĩ tâm lý và uống thuốc nhưng cuối cùng Blake vẫn không tin bà, vẫn xa lánh bà. Có vẻ như dù thế nào đi nữa thì mối quan hệ của bà với Blake cũng không thể hàn gắn được.

… Không, thật ra nói một cách chính xác hơn thì mối quan hệ vợ chồng của họ đã không thể hàn gắn được từ bốn năm trước.

Hết chương

Nhóm dịch: Team Qi Qi

Edit: Tiểu Miu

Beta: Jully

Check: Phoebe