Đang là học sinh cuối cấp, thời điểm học tập bận rộn nhất. Hách Manh dựa vào bánh mì và sữa mà Lê Lạc đưa cho, miễn cưỡng chống đỡ đến trưa, bụng đã đói meo.
"Đi ăn thôi." Chuông tan học vừa vang lên, các học sinh lao ra khỏi lớp như tên bắn, chạy về phía nhà ăn. Lê Lạc kéo cô dậy từ chỗ ngồi, Hách Manh siết chặt thẻ cơm trong tay, cả hai chạy một mạch đến nhà ăn.
Nhà ăn chật kín học sinh, món mặn 3 tệ một phần, món chay 1 tệ một phần, cơm 2 hào một lạng, ngoài ra còn có cơm phần, món xào riêng và các loại mì, coi như cũng khá phong phú nhưng về hương vị thì đương nhiên không thể đòi hỏi quá nhiều.
Lê Lạc sau khi lấy cơm trở lại thì thấy Hách Manh đã nhanh tay giữ chỗ cho mình, còn trong khay cơm của Hách Manh, như thường lệ chỉ có một phần rau xào, kèm theo hai lạng cơm.
Một đĩa bắp cải xào chiếm một góc nhỏ trong khay, nước canh trong veo, bề mặt nổi một lớp váng mỡ, nhìn không ngon miệng chút nào.
Mà mỗi bữa trưa ở trường của Hách Manh đều như vậy.
Lê Lạc sau khi ngồi xuống, trước tiên gắp mấy đũa thịt từ phần cơm của mình sang phần của Hách Manh, sau đó mới bắt đầu động đũa.
Hách Manh cong mắt cười: "Cảm ơn cậu." Cô chưa bao giờ chủ động xin xỏ ai cái gì nhưng người khác chủ động cho thì cũng sẽ không giả vờ từ chối, huống chi Lê Lạc không phải người ngoài.
Khi bạn ba ngày không có gì vào bụng, trước nguy cơ chết đói đến mức sinh ra ảo giác, thì lòng tự trọng cũng chẳng còn quan trọng bằng mạng sống nữa.
Hách Manh đã sớm giác ngộ ra điều này rồi.
Lê Lạc ăn một miếng cơm, thuận miệng hỏi: "Tối nay cậu còn phải đi làm thêm sao?"
"Ừm."
Lê Lạc do dự một chút: "... Vậy cậu xong việc thì về sớm một chút, đừng có làm việc quá sức."
Hách Manh cười híp mắt đáp: "Ừ. Làm thêm mấy tháng nữa là đủ tiền học phí rồi."
Hai người tiếp tục ăn cơm, Hách Manh ăn ngon lành, Lê Lạc cúi đầu gẩy gẩy hạt cơm, bỗng nhiên cảm thấy ăn không ngon miệng nữa.
Hoàn cảnh gia đình của bạn thân, cô ấy cũng biết, để dành dụm tiền học đại học, buổi tối Hách Manh phải đi làm thêm đến khuya.
Cô ấy thương bạn thân mình, chỉ có thể cố gắng hết sức giúp đỡ trong cuộc sống.
"Ăn nhiều một chút."
Lại thêm một đũa món mặn vào khay cơm, Hách Manh vùi đầu ăn cơm, khóe miệng cong lên một nụ cười.
Kết thúc một ngày học tập, Hách Manh vội vàng đến nhà hàng làm thêm, vừa nhìn thấy cô, mọi người trong bếp đều cười chào hỏi: "Manh Manh đến rồi à."
"Ăn cơm chưa, chú để dành cho cháu một phần này."
"Cảm ơn chú ạ!" Hách Manh cười ngọt ngào, nhận lấy đĩa cơm đầy thịt mà đầu bếp trưởng đưa, nhanh chóng ăn sạch sẽ, sau đó xắn tay áo bắt đầu làm việc.
Mọi người trong nhà hàng nhìn thấy cô đều nở nụ cười thiện ý.
Cô gái nhỏ miệng ngọt, lại xinh xắn đáng yêu, làm việc siêng năng, cho dù là nhân viên hay khách hàng, đều rất yêu thích cô.
Bận rộn ở nhà hàng đến 11 giờ đêm mới kết thúc, Hách Manh mệt mỏi chào tạm biệt mọi người, vội vàng trở về nhà, sau khi vùi đầu vào bài tập thì lên giường ngủ.
Đây là thời khắc cô mong đợi nhất trong ngày. Cô nhắm mắt lại trên giường, trên mặt mang theo nụ cười an tĩnh, chìm vào giấc ngủ.
Khi mở mắt ra lần nữa, cô đã đến một môi trường hoàn toàn xa lạ.
Lần này, cô tên là Liliane. Từ khi sinh ra đã sống trong trại trẻ mồ côi, không có người thân, không có cha mẹ, không có gì cả.
Trại trẻ mồ côi thiếu ăn thiếu mặc, từ nhỏ cô đã phải tranh giành từng miếng bánh mì với những đứa trẻ khác để sinh tồn, quần áo mặc trên người là do những người tốt bụng bên ngoài quyên góp, mặc từ năm 8 tuổi đến năm 12 tuổi, ngắn cũn cỡn để lộ nửa cánh tay và bắp chân, mùa đông ôm lấy tấm chăn bông rách nát bẩn thỉu run rẩy trong giá rét, tương lai mịt mờ như màn đêm mùa đông.
Thế nhưng Liliane không hề cô độc.
Có một cậu bé tên Hans luôn ở bên cạnh cô. Cậu bé không hề dễ thương, gầy gò đen đúa, trầm tính ít nói, cũng không biết lấy lòng viện trưởng, luôn bị phân công làm những công việc nặng nhọc.
Thế nhưng chính con người như vậy, lại là người khi cô bé Liliane ốm một trận thập tử nhất sinh, viện trưởng không muốn đưa cô đi khám bệnh mà để mặc cô tự sinh tự diệt, thì đã lén lút cõng Liliane chạy đến phòng khám, quỳ gối trước cửa nhà người ta suốt đêm, cầu xin người ta cứu cô.
Cái đêm tuyết rơi dày đặc ấy, lạnh giá như chính lòng người, cậu bé dùng đôi chân suýt nữa đã bị đông cứng đến mức phải cắt bỏ, đổi lấy mạng sống cho Liliane.
Từ đó về sau, hai người nương tựa vào nhau, gian nan sinh tồn ở nơi này.
Tuy nhiên, theo năm tháng, Liliane càng lớn càng xinh đẹp. Ánh mắt viện trưởng nhìn cô ngày càng khác thường. Cô luôn đề phòng cẩn thận, cùng Hans lên kế hoạch, tìm mọi cách để gom góp lộ phí, chuẩn bị rời khỏi đây. Ai ngờ đâu một ngày nọ vẫn bị trúng kế, viện trưởng cố tình gây chuyện nhốt cô vào phòng kín, Hans cũng bị sai đi làm việc từ sớm.
Đợi đến nửa đêm, một vị khách không mời tự đến đột nhập vào căn phòng bị khóa chặt, trong bóng tối, khuôn mặt xấu xí háo sắc, thân hình béo phì đè lên người, khiến Liliane ghê tởm muốn nôn, cô vùng vẫy một hồi thì sờ thấy cây nến trên bàn, không chút do dự đập vào gã đàn ông đó.
Liliane thở hổn hển, kinh hồn bạt vía, không biết người đàn ông nằm trong vũng máu kia sống chết ra sao.
Cửa phòng bị người ta đạp mạnh một tiếng, Liliane vội vàng mở cửa, khuôn mặt lo lắng hoảng sợ của Hans đập vào mắt: "Liliane!"
Anh thấy cô bình an vô sự thì thở phào nhẹ nhõm, sau khi vào phòng thì nhìn thấy người đàn ông bán khỏa thân, cây nến dính máu, do dự một chút, dùng quần áo lau sạch dấu vân tay của cô trên cây nến, sau đó nắm chặt cây nến, không chút do dự đập chết hẳn người đàn ông trên mặt đất.
Cả hai đều biết, nếu viện trưởng tỉnh lại, với tính cách hẹp hòi, chắc chắn sẽ không tha cho bọn họ. Chi bằng... diệt cỏ tận gốc.
"Ai ở đó vậy!"
Âm thanh từ phòng giam đã kinh động đến những người khác: "Đi mau!" Hai người giật mình bừng tỉnh, bàn tay nhuốm máu nắm chặt lấy nhau, như những chú chim bị gãy cánh, nương tựa dìu dắt nhau, đôi chân trần giẫm lên mặt tuyết trắng xóa, chạy trốn khỏi trại trẻ mồ côi giống như nhà tù kia, đã giam cầm bọn họ suốt 16 năm qua.
Cuối cùng khi đã an toàn, Liliane thở hổn hển, dựa vào lòng anh thì thầm: "Từ nay về sau, em chỉ còn mình anh thôi."
Hans sững sờ, sau đó dùng sức hôn lên môi cô: "Anh sẽ đối xử tốt với em, mãi mãi không bao giờ rời xa em."
Hết lần này đến lần khác, một người kiệm lời như anh, chỉ có thể thốt ra lời thề từ tận đáy lòng.
Ánh sao trời phản chiếu trong mắt anh, vô cùng rực rỡ. Anh ôm hôn cô, đôi môi lạnh giá không kiềm chế được run rẩy vì xúc động.
Sau khi rời khỏi trại trẻ mồ côi, hai người đã trải qua một quãng thời gian rất vui vẻ.
Mặc dù không có chỗ ở ổn định, chỉ có thể lang bạt nhưng họ chưa bao giờ cảm thấy cuộc sống khốn khổ. Không có bằng cấp không tìm được việc làm tốt, lại không có giấy tờ tùy thân, chỉ có thể làm công việc lặt vặt để sống qua ngày, còn bị truy nã, phải trốn chui trốn nhủi khắp nơi. Thế nhưng hai người vẫn để lại dấu chân và những kỷ niệm ngọt ngào ở rất nhiều thành phố.
Lúc nghèo khó, hai người chia nhau một chiếc bánh hamburger. Anh nhường thịt cho cô, bản thân chỉ ăn phần bánh mì mỏng; quả táo bị hỏng, anh ăn phần thối, để lại phần còn ngon cho cô; chiếc giường gỗ chỉ đủ cho một người nằm, anh nằm ngủ dưới đất, nhường hơi ấm cho cô...
Anh yêu cô, thương cô, coi cô như mạng sống của mình.
Mặc dù cuộc sống còn nhiều khó khăn, nhưng Liliane lại cảm thấy chưa bao giờ ngọt ngào đến vậy.
Hans đi làm thợ mộc, có nghề trong tay, cuộc sống của hai người rốt cuộc cũng được cải thiện đôi chút, Hans cũng dành dụm được ít tiền, mấy năm sau mua được một căn nhà ở vùng ngoại ô hẻo lánh.
Diện tích căn nhà rất nhỏ, bố trí cũng đơn giản, xung quanh thì hoang vắng không một bóng người nhưng hai người rất mãn nguyện.
"Liliane, cuối cùng anh cũng cho em một mái nhà rồi." Người đàn ông ôm lấy cô, không ngừng hôn lên tóc cô.
"Vâng, Hans, em hạnh phúc lắm." Liliane rưng rưng nước mắt, nụ cười nở rộ như một đóa hồng kiều diễm.
Cô dựa vào vai Hans, vì vậy đối phương không nhìn thấy, trong đáy mắt cô là vẻ hoang mang.
Chỉ là không biết, hạnh phúc lần này, còn có thể duy trì được bao lâu?
Cho đến một ngày nọ, trên đường về nhà, Hans vô tình bị chó cắn, vì vết thương không lớn, để tiết kiệm tiền, anh đã không đến bệnh viện, hơn nữa còn âm thầm giấu kín, không nói cho Liliane biết.
Đêm đó, Liliane đang ngủ say bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc, màn đêm tĩnh lặng, một mảnh yên tĩnh, sờ sang bên cạnh, giường ngủ lạnh lẽo, trong lòng cô dâng lên một dự cảm chẳng lành.
"Hans?" Cô khẽ gọi, mò mẫm bật đèn tường, đứng dậy tìm kiếm chồng mình.
"Ưʍ..."
Từ trong nhà vệ sinh truyền đến tiếng rêи ɾỉ đè nén, bóng dáng cao lớn của Hans co rúm lại, che miệng ho liên tục, trông rất khó chịu.
"Hans! Anh sao vậy!" Liliane vội vàng gõ cửa, định vặn khóa, nhưng bên trong lại bị khóa trái, Hans nghe thấy tiếng cô, vội vàng đáp lại, giọng nói khàn đặc lại kỳ lạ: "Bảo bối, đừng lo, anh chỉ..."
"Phụt..." Chưa kịp dứt lời, một giây sau, một tia máu bắn ra, rơi trên tấm kính cửa, phản chiếu trong tầm mắt Liliane một mảng đỏ tươi, ngay sau đó, bóng dáng bên trong ngã quỵ xuống.
"Hans...?" Đồng tử Liliane đột nhiên co rút, nỗi sợ hãi đã lâu không thấy lại ập đến, cô cắn răng nhìn trái nhìn phải, nhặt cây lau nhà lên, dùng đầu cán đập mạnh vào tấm kính!
Tấm kính vỡ tan tành, lộ ra một khoảng trống, Liliane vội vàng thò tay vào, mò mẫm mở khóa cửa bị khóa trái.
Cửa cuối cùng cũng mở ra, đập vào mắt cô, tất cả đều là một màu đỏ thẫm.
Trên tường, trên mặt đất đều là máu bắn tung tóe, còn xen lẫn cả máu me nội tạng, còn Hans thì nằm sấp trên mặt đất, sống chết không rõ!
Liliane nhào tới, cố gắng lật người Hans lại, sắc mặt anh trắng bệch như tờ giấy, hốc mắt trũng sâu, bàn tay run rẩy của Liliane sờ lên ngực và mũi anh, trong lòng bỗng chốc lạnh lẽo.
Không còn hô hấp, không còn nhịp tim...
Cô nhắm mắt lại, kìm nén nước mắt sắp trào ra, vội vàng ấn vào ngực Hans hô hấp nhân tạo, ấn được vài cái, tay chân Hans co giật, thế mà dần dần có động tĩnh!
"Hans!" Liliane vui mừng gọi, nâng khuôn mặt đối phương lên, đang định kích động ôm hôn người yêu vừa mới từ cõi chết trở về, thì Hans đã chết đi sống lại lúc này từ từ mở mắt ra.
Đôi mắt ấy đã mất đi đồng tử màu xanh lam, trong mắt chỉ còn tròng trắng và những tia máu đỏ tươi, máy móc chuyển động trong hốc mắt.
"Gàooo..." Cổ họng anh phát ra tiếng gầm gừ khàn đặc không rõ ràng, làn da khô khốc như tờ giấy dán chặt vào xương, chỉ trong chốc lát, một người sống sờ sờ đã tiều tụy đến mức chỉ còn da bọc xương, khuôn mặt đáng sợ.
Liliane không dám tin, một giây sau, hai tay Hans cong thành móng vuốt, cả người gào thét lao về phía cô!
Vì bất ngờ không kịp đề phòng, Liliane bị đối phương đè xuống đất, đôi mắt mở to của cô nhìn thấy rõ ràng, cái miệng đỏ tươi của đối phương há ra, hàm răng chảy nước dãi, sắp cắn xuống vai cô!
Trong chớp mắt, Liliane nhớ đến một bộ phim cô từng xem, trong đó cũng là một thế giới đầy rẫy zombie.
Trong lòng cô tuyệt vọng và tê dại, thì ra, Hans đã biến thành zombie.
Mùi hôi thối ập vào mặt, gần trong gang tấc. Cô nhắm mắt lại, trong lòng bình tĩnh lạ thường, thậm chí còn ôm chặt lấy cơ thể lạnh lẽo cứng đờ trên người.
Như vậy cũng tốt, anh ấy đã chết, cô cũng sẽ không sống một mình trên đời này. Đã nói là cả đời bên nhau, thiếu một phút một giây cũng không được.
Tuy nhiên, cơn đau dự kiến
không hề ập đến.
Cô mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ của Hans lắc lư trước mặt, anh vùi đầu vào vai cô, gầm gừ, phát ra tiếng nghiến răng khiến người ta rùng mình, nước dãi trộn lẫn máu đã làm ướt cổ áo cô, đồng tử trắng dã của anh chứa đầy tia máu ghê rợn, nhãn cầu run rẩy dữ dội nhưng lại chần chừ mãi không cắn xuống.
Trong lòng như có một ngọn lửa hy vọng được thắp lên, Liliane rưng rưng nước mắt, nâng khuôn mặt trắng bệch như người chết kia lên, lẩm bẩm: "Hans, cho dù anh đã biến thành zombie nhưng anh vẫn yêu em, không nỡ làm em đau, đúng không."
Hans đã biến thành zombie gầm lên, ngón tay bấu chặt vào vai Liliane, sức lực mạnh mẽ như muốn bóp nát xương cốt, miệng đóng mở, răng cắn chặt, cơ mặt co giật, như thể đang giãy giụa điều gì đó, mỗi khi sắp cắn xuống lại có một sức mạnh khiến anh phải né đi.
Thế là sau một hồi uổng công, dường như anh đã mất hứng thú với người không thể ăn trước mặt này, loạng choạng đứng dậy, lảo đảo đi ra ngoài.
Liliane lau nước mắt, nhanh chóng chạy về phòng. Cô nghe thấy tiếng súng và tiếng kêu cứu le lói bên ngoài cửa sổ, trong lòng thắt lại, ý nghĩ đầu tiên chính là, dù thế nào cũng không thể để người ta phát hiện ra Hans đã biến thành zombie.
Không chần chừ, cô lập tức thu dọn quần áo, lại mang tất cả thức ăn trong bếp ra. Ban đầu cô muốn thay quần áo cho Hans, nhưng dù anh không thể ăn thịt cô nhưng sức lực rất lớn, căn bản không cho cô đến gần, Liliane chỉ đành khoác áo khoác lên người anh để che giấu vết máu, rồi lấy mũ bảo hiểm đội lên đầu Hans, sau đó nhân lúc đêm khuya, đưa Hans ra ngoài, vất vả lắm mới nhét được người vào cốp xe.
"Ngồi cho vững, Hans."
Hai tay Liliane nắm chặt vô lăng, nghe thấy tiếng đập phá và gầm gừ không ngừng từ phía sau truyền đến, ánh mắt kiên định.
"Em sẽ không bỏ rơi anh, ngay cả cái chết cũng không thể chia cắt chúng ta."
Chiếc xe lao vun vυ't như mũi tên rời cung, lướt nhanh trong màn đêm, hướng về phía trước đầy chông gai...
Thế giới này sắp biến thành địa ngục trần gian, mà Liliane nào có quan tâm. Chỉ cần Hans còn ở bên cạnh, cô sẽ không sợ hãi điều gì.
Hết chương
Nhóm dịch: Team Qi Qi
Edit: Uyển Vĩnh Kim
Beta: Jully
Check: Phoebe