Màn đêm bao phủ, trăng đỏ chiếu soi, ánh trăng huyền ảo trôi tùy ý, cả thành phố chìm trong yên tĩnh.
Vào một đêm như vậy, vốn nên cuộn tròn trong vòng tay ấm áp của người yêu, có một giấc mơ yên bình và ngủ ngon cho đến tận sáng.
Chẳng qua thật đáng tiếc, cô chưa bao giờ được may mắn như thế.
"Tại..sao?" Người đàn ông cao lớn đối diện lúc này ôm ngực ngã xuống đất, máu đỏ nhanh chóng tuôn trào tràn ra khắp mặt đất, đôi mắt đỏ ngầu hung dữ lồi ra, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ, không thể tin được.
Người phụ nữ trước mặt anh ta mặc một chiếc váy ngủ màu hồng ôm sát cơ thể quyến rũ, máu dọc theo lưỡi dao màu trắng trong tay cô nhỏ xuống sàn tạo thành những đốm hoa sen đỏ nở rộ hiện ra theo bước chân của cô.
Người phụ nữ từ trên cao nhìn xuống người đàn ông: “Tại sao hả?”
Nụ cười khúc khích của cô in sâu vào con ngươi dần dần giãn ra của anh ta, đáng sợ như Thần Chết cầm lưỡi hái. Anh ta mãi không hiểu nổi rõ ràng trước khi chìm vào giấc ngủ, hai người họ còn yêu nhau thắm thiết, tại sao khi tỉnh dậy sau cơn đau dữ dội thì bản thân đã phải gặp nguy hiểm rồi.
“Tôi cũng muốn hỏi tại sao.” Người phụ nữ hơi nghiêng người về phía trước, ánh mắt sâu không thấy đáy: “Anh rõ ràng nói là muốn cưới tôi. Nhưng lại đi cưới người khác, còn muốn tiếp tục giữ quan hệ với tôi? Anh coi tôi là cái gì hả?"
Người đàn ông nằm trên mặt đất, khuôn mặt xám xịt hiện lên sự tuyệt vọng và hối hận, l*иg ngực phập phồng thở dốc, cái chết đang đến gần.
Nếu thời gian có thể quay ngược lại, anh ta thề không bao giờ chọc ghẹo đến cô nữa, đáng tiếc... trên đời này không có thuốc hối hận.
Người phụ nữ mỉm cười nhìn xuống người đàn ông cho đến khi anh ta trút hơi thở cuối cùng. Ánh trăng lạnh lẽo xuyên qua khung cửa sổ rơi xuống đất chiếu lên mặt anh ta, khuôn mặt đẹp trai tăng thêm một chút hồng hào.
"Thật đáng tiếc."
Người phụ nữ thở dài, chợt nhớ đến lần đầu gặp nhau, anh ta mặc áo choàng bác sĩ màu trắng, phong độ ngời ngời, đôi mắt đầy tình cảm dưới cặp kính gọng vàng.
Anh ta nhướng mày cười nói: "Một cô gái xinh đẹp như thế này, sao có thể có vấn đề về tâm lý được? Không phải là quá tự luyến đó chứ."
Cô nhịn không được mà bật cười, anh ta ngây ngốc trong giây lát, từ đó một lòng chung tình với cô, nhớ mãi không quên.
Cô nói với anh ta rằng cô lạnh lùng ích kỷ, tính chiếm hữu cao, tam quan bất chính, còn điên cuồng mất trí. Nhưng anh ta cảm thấy sự cố chấp cuồng loạn của cô nếu có thể rơi vào trên người anh ta là sự may mắn cả đời như thể được sủng mà lo vậy.
Anh ta điên cuồng theo đuổi, từng bước áp sát, nắm chắc chiến thắng còn cô cuối cùng cũng không thể chống đỡ nổi, sau đó là trầm luân, đúng như ý muốn của anh ta.
Một đêm triền miên, kết tóc thành đôi. Anh ta vuốt ve tóc kết, ánh mắt ngẩn ngơ, hứa sẽ yêu cô cả đời không bao giờ thay đổi, thề rằng tình yêu này sẽ tồn tại mãi mãi.
Hai người yêu nhau, chung sống với nhau. Cô tưởng rằng tình yêu có thể kéo dài mãi mãi, người yêu sẽ luôn ở bên cạnh mình. Ngày ngày đều nhấm nháp hương vị hạnh phúc.
Tuy nhiên, ngày vui không kéo dài được lâu, gia đình anh ta phát hiện ra chuyện của bọn họ. Như trong dự tính, anh ta cãi vã, cắt đứt quan hệ với người nhà.
Làm sao một gia đình bác sĩ nổi tiếng lại có thể chấp nhận một người phụ nữ mắc bệnh tâm thần như cô? Làm sao họ có thể để vết nhơ là cô làm vấy bẩn ngưỡng cửa vinh quang của họ?
Anh ta đã tranh đấu hết mình vì cô, quỳ trước mặt bố mẹ thề rằng chỉ cần cưới được cô, anh ta chấp nhận bị đuổi ra khỏi nhà.
Cô sẵn sàng rửa sạch vết nhơ cho anh ta, chỉ muốn làm một cặp vợ chồng bình thường, yêu thương không nghi ngờ.
Thế là anh ta bị đuổi đi, hai người nắm tay nhau thật chặt, chuyển từ căn biệt thự sang trọng đến ngôi nhà nhỏ chật hẹp ồn ào. Hoàn cảnh giản dị không thể ngăn cản được tình yêu nồng cháy trong lòng người trẻ tuổi.
Khi đó, họ đã nghĩ mình có thể nắm tay nhau đến già.
Nhưng người nhà của anh ta vẫn không chịu bỏ cuộc.
Đúng vậy, anh ta còn trẻ và có triển vọng, lại là con trai trưởng được nhiều người mong đợi trong gia đình, đồng thời là trụ cột cho sự phát triển của bệnh viện Từ thị, sao có thể nói từ bỏ là từ bỏ được.
Họ cố gắng hết sức để cản trở tình yêu của hai người.
Anh ta bị đuổi khỏi bệnh viện, trên đường phố truyền ra tin đồn rằng vị bác sĩ nổi tiếng cùng với bệnh nhân của mình ở bên nhau. Làm sao có bệnh viện nào dám dùng một bác sĩ có hành vi sai trái như vậy?
Anh ta không thể làm bác sĩ, chỉ có thể kiếm sống bằng những công việc lặt vặt. Sự vất vả của anh ta không được đền đáp xứng đáng, anh ta còn phải nuôi cô, gánh nặng trên vai quá lớn khiến hàng đêm khó có thể yên giấc.
Cô ngỏ ý muốn đi làm kiếm tiền nhưng anh ta thẳng thừng từ chối.
Anh ta không thể chịu được việc cô nói chuyện với những người đàn ông khác, không chịu được việc cô nhìn người khác. Ban ngày đi làm, anh ta nhốt người phụ nữ trong nhà, trìu mến nói rằng anh ta không nỡ để cô ra ngoài chịu khổ, sợ cô tùy tiện ra ngoài sẽ gặp nguy hiểm. Chỉ là ánh mắt anh ta né tránh để che đậy sự u ám trong lòng.
Cô xinh đẹp và quyến rũ đến mức ai nấy yêu cô ngay từ cái nhìn đầu tiên. Làm sao anh ta có thể yên tâm để cô xuất đầu lộ diện rồi bị những người đàn ông khác yêu thích?
Du͙© vọиɠ độc chiếm của đàn ông trỗi dậy cũng không khác nhiều so với phụ nữ.
“Cứ như vậy đi.” Cho dù mất đi tự do, cô cũng không cảm thấy đau khổ, chỉ cần có tình yêu của anh ta, cô cam tâm tình nguyện.
Nhưng ngày qua ngày không có hồi kết, người đàn ông bấy lâu luôn sống trong cảnh sung sướиɠ cuối cùng cũng chẳng thể chịu đựng được nữa.
Vì vậy anh ta nói muốn tạo cho cô một điều bất ngờ. Cô vô cùng vui vẻ mong chờ khoảnh khắc anh ta quỳ xuống cầu hôn. Chỉ cần một chiếc nhẫn cũng có thể trói buộc trái tim cô mãi mãi.
Nhưng thứ cô chờ đợi được lại là những lời xin lỗi của anh ta.
“Anh xin lỗi, anh muốn cho em một cuộc sống tốt đẹp, không muốn em vướng bận bởi cơm áo gạo tiền… Anh xin lỗi, anh sắp kết hôn rồi. Nhưng anh vẫn yêu em, em tin anh đi! Anh chỉ muốn về nhà có tiền rồi sẽ tiếp tục nuôi em! Anh làm tất cả những điều này vì em! Em nhất định có thể hiểu mà đúng không!”
Anh ta ôm lấy đôi vai mềm mại mịn màng của cô, đôi mắt anh ta chứa đầy du͙© vọиɠ và sự độc chiếm tham lam.
Anh ta tin chắc rằng cô yêu anh ta không gì lay chuyển được, dù cho có chuyện như vậy cũng không thể rời xa anh ta.
"Đương nhiên là em hiểu." Cô mỉm cười, trái tim cô dường như bị thủng một lỗ, máu chảy lênh láng.
Đây chính là thứ tình yêu mà anh ta nói với cô, thật sự là nực cười.
Một đêm điên cuồng, anh ta tùy ý bộc lộ yêu/dục của mình đối với cô, còn cô dịu dàng nhận lấy, quyến rũ động lòng người.
Nửa đêm, người phụ nữ lặng lẽ đứng dậy, từ trong bếp lấy ra một con dao gọt hoa quả sắc bén, nhằm thẳng vào người đàn ông đang ngủ say, đâm ngập cán dao không chút do dự.
Động tác bình tĩnh thành thạo, nhìn qua không thể trong một lần mà có được.
Đương nhiên cô biết đây không phải là lần đầu tiên.
Là lần thứ bao nhiêu rồi? Người phụ nữ nhàm chán xoắn một lọn tóc xoăn trước ngực, vừa ngâm nga vừa đếm: “1, 2…5, 6” có chút không nhớ nổi.
Nhưng cô vẫn nhớ vị bác sĩ tâm lý đầu tiên cô gặp hồi đó.
Sau khi kiểm tra tâm lý xong, anh ta nói với cô rằng cô bị bệnh tâm thần nặng, mắc chứng hoang tưởng đáng sợ. Nhưng anh ta vẫn yêu cô không chút do dự.
Anh ta thâm tình chân thành, cười vui vẻ, nói rằng du͙© vọиɠ độc chiếm của cô rất tốt, có thể khiến anh ta cảm thấy trong mỗi phút mỗi giây đều được bao bọc bởi tình yêu.
Nhưng sau khi hai người ở bên nhau được một thời gian, anh ta không thể chịu đựng được nữa. Anh ta nói tình yêu của cô khiến anh ta ngột ngạt không thở nổi, anh ta cầu xin cô hãy buông tha và giải thoát cho anh ta.
“Tại sao chứ?” Cô hoang mang không hiểu. Tại sao tính cách của cô vẫn như vậy không hề thay đổi nhưng thái độ của anh ta lại đột nhiên thay đổi?
Nhưng cô luôn tâm lý hiểu lòng người, anh ta muốn cái gì, cô cho cái đó.
Vì vậy, một lưỡi dao sắc bén sáng loáng đã mang lại cho anh ta sự giải thoát vĩnh hằng.
Tiếp đó là người thứ hai, thứ ba...
Cô dần dần hiểu rằng khi họ yêu cô, sự điên cuồng cố chấp của cô cũng là một loại tình thú nhưng khi họ không còn yêu cô nữa thì cô hoàn toàn là một kẻ điên.
Lần nào cô cũng dành hết tình yêu của mình, muốn đổi lấy sự vĩnh viễn. Nhưng dường như không thể thoát khỏi sự trêu đùa của số phận.
“Đã chết rồi.” Người phụ nữ nhìn chằm chằm vào anh ta một lúc lâu, xác định người đàn ông này đã chết thật rồi, mới tùy tiện ném con dao dính máu đi.
"Anh hỏi em tại sao?" Người phụ nữ thấp giọng lẩm bẩm, từ từ cúi xuống thân thể cứng ngắc của anh ta, hôn lên bờ môi tím đen lạnh lẽo của anh ta, giữa lúc đôi môi chạm nhẹ vào, cô hài lòng thở dài:
"Bởi vì em yêu anh."
Tình yêu là độc chiếm, tình yêu là sự hủy diệt, tình yêu là duy nhất, tình yêu là không gì lay chuyển được.
Đó là tình yêu của cô.
Cái tình yêu chết tiệt này.
--------------------------------
Cô gái tỉnh dậy từ trong giấc mộng, lười biếng vươn vai đón ánh nắng rực rỡ của ngày mới.
Cô nhanh chóng xuống đất mặc đồng phục, bộ quần áo bởi vì giặt thường xuyên nên đã hơi bạc màu, cổ tay áo cũng bị ngắn một đoạn, để lộ ra cổ tay nhỏ gầy.
Đi đến phòng khách trống trải, trên bàn trà có một chiếc hộp màu nâu, mặt trước dán một bức di ảnh đen trắng hình vuông.
Cô gái thắp ba nén nhang, cầm trước ngực vái bà lão có khuôn mặt hiền từ trong ảnh, cô cắm nhang vào lư hương, khóe miệng cong lên xuất hiện lúm đồng tiền đáng yêu nói: "Chào buổi sáng, bà ngoại."
Sau khi tế bái người thân xong, cô bước vào phòng vệ sinh nhỏ hẹp.
Đứng trước gương đánh răng, ánh sáng mờ nhạt phía trên đầu phản chiếu dáng vẻ cô gái trong gương. Mái tóc đen dài ngang vai, vẻ ngoài ngoan ngoãn dễ thương, đôi mắt to tròn như mắt mèo, bởi vì không đủ dinh dưỡng nên gầy đến mức lộ ra chiếc cằm nhọn.
Đánh răng rửa mặt xong, cô vào bếp lấy cốc nước lạnh uống thay bữa sáng.
Cô đeo cặp sách lên, đứng ở cửa, quay lại nhìn căn phòng trống, nhỏ giọng nói: “Con đi học đây.”
“Rầm” Tiếng đóng cửa vang lên, giọng nói ngọt ngào của cô gái vang vọng trong căn phòng trống nhưng không có ai đáp lại.
Đến ngã tư đợi một lúc thì thấy cách đó không xa một cô gái tóc dài cũng mặc đồng phục giống vậy đang chạy tới, cô lập tức vui vẻ chào, "A Lạc, chào buổi sáng~."
"Chào buổi sáng" Cô gái tên Lê Lạc có khuôn mặt xinh đẹp, nghiêng đầu mỉm cười với cô. Ánh sáng ban mai lặng lẽ chiếu lên khuôn mặt cô ấy, cả thế giới tựa như đột nhiên trở nên tươi sáng hơn.
Đối phương nhét bánh mì và sữa vào tay cô rồi nói: “Cầm lấy.”
Hách Manh hơi dừng lại, đôi mắt cong lên thành hai vầng trăng khuyết nói: “Cảm ơn.”
Lê Lạc vội vã kéo cô về phía trước, thúc giục: "Đi nhanh lên, sẽ bị muộn mất."
"Được!" Hơi ấm được truyền đến từ lòng bàn tay nắm chặt của đối phương, tay còn lại Hách Manh cầm sữa ấm, áp sát lên làn da lạnh giá của mình, giống như một con mèo vừa ăn vụng cá, vẻ mặt hạnh phúc thỏa mãn.
Cuối cùng cũng kịp vào cổng trường trước khi muộn giờ, đi đến lớp ngồi vào chỗ của mình. Lê Lạc mở sách buổi sáng học. Ở bên cạnh, Hách Manh nhân lúc giáo viên chưa tới tranh thủ thời gian ăn sáng.
"A Lạc~"
Một cô gái tóc ngắn đầy sức sống đi đến chỗ Lê Lạc, chắp hai tay lại, chớp chớp đôi mắt tròn xoe, nũng nịu nói: “Bây giờ phải nộp bài tập về nhà rồi mà tớ vẫn chưa làm môn Toán và môn Văn, không còn thời gian nữa. Hic hic, A Lạc cậu là tốt nhất ~"!”
"Cậu đó, tối qua lại đọc tiểu thuyết chứ gì." Lê Lạc lắc đầu, lấy sách bài tập Toán đưa cho cô ấy mượn: "Lần này tớ làm giúp cậu, lần sau không được như thế nữa."
"Hi hi, yêu cậu nhất~muahh~" Cô gái hôn gió rồi vui vẻ quay lại chỗ ngồi để chép bài tập của môn Văn.
“A Lạc, cậu thật tốt.” Hách Manh ở bên quan sát, mỉm cười rồi quay đi, cúi đầu xuống cuốn sách được dựng thẳng đứng tiếp tục lén lút ăn bánh mì với sữa ấm.
Chẳng qua không ai để ý đến đôi mắt đen như mực chăm chú nhìn vào trang sách kia, đang lặng lẽ phát sinh những vòng xoáy u ám.
Thật đáng ghét, đối xử tốt với một mình tôi là được rồi, tại sao đối với người khác cũng dịu dàng như thế…
Hách Manh cụp mắt xuống, miếng bánh ngọt thơm cũng nhai ra vị đắng ngắt, thật là khó nuốt.
…Nếu như, bây giờ cũng là cảnh trong mơ của cô thì tốt quá.
"Suỵt ~." Hách Manh có một bí mật nhỏ chưa nói ra với ai.
Ba tháng trước, sau khi cô vừa tròn 18 tuổi thì phát hiện trong giấc mơ mình sẽ đến một thế giới khác. Đôi khi thế giới đó là một bộ phim cô đã xem hoặc chưa xem qua.
Trong thế giới đó, cô có một thân phận mới, một cái tên mới, có thể tùy thích trải nghiệm những cuộc sống khác nhau.
Cô đắm chìm trong những giấc mơ không thể thoát ra được, chỉ để tìm kiếm một tình yêu hoàn mỹ dành riêng cho mình, đến chết cũng không thay đổi.
…Nhưng mà trên thế giới này, thật sự có tồn tại tình yêu như vậy sao?
Hết chương
Nhóm dịch: Team Qi Qi
Edit: Tiểu Miu
Beta: Ngọc Kỳ