Phòng Bếp Là Cánh Cửa Không Gian

Chương 11: Gạo trắng

“Anh trai túi lớn bên cạnh anh là thứ gì vậy?” Mưa đi tới hiếu kỳ mở bao lớn ra.

“A!” Cô bé hoảng sợ hét lớn.

Tiếng hét của cô bé khiến Đào Ẩn thoát khỏi dòng suy nghĩ, bước tới: “Là gì vậy?”

Khi hắn nhìn thấy thứ bên trong, toàn thân cứng ngắc, bộ não như chết máy.

Măng để ý thấy biểu cảm của cha và em gái, mới tò mò về túi lớn mà chị gái đưa cho, ban đầu vì miếng thịt quá hấp dẫn nên măng không để ý đến túi đồ này.

“Cái gì vậy cha?” Măng hỏi chúc đầu vào xem, sau đó lại thêm một cái cột hình người đứng ngốc.

“Chuyện này…” Mất một lúc lâu Măng mới lấy lại được giọng nói của mình.

Đào Ẩn tỉnh táo lại, đưa tay vào kiểm tra, từng hạt gạo sáng bóng không lẫn cát sỏi hay tạp chất giống như các loại gạo được bán trên trấn, chất lượng gạo kiểu này chỉ có thể dành cho nhà giàu và các quan lại ăn, thậm chí có thể dùng làm hàng để tiến dâng cho vua.

“Quý quá rồi!” Đào Ẩn lẩm bẩm.

“Cha ơi!” Măng lúc này mới vỡ lẽ mình đã đem về một thứ không tưởng, lo sợ nhìn Đào Ẩn.

“Chúng ta phải kiếm gì đó trả lại cho cô ấy, số gạo này quá quý.” Ở thời đại này gạo chính là hạt ngọc, không phải người dân nào cũng có thể ăn, đến nhà giàu cũng chỉ đủ tiền ăn một tuần vài bữa. Với số lượng cô gái cho họ, nếu đưa ra ngoài bán ít nhất có thể thu về cả trăm đồng vàng.

Đào Ẩn nhớ lại những gì mình có, ngoài sách, các đơn thuốc do chính hắn nghĩ ra thì chẳng còn gì.

“Măng con qua hỏi chị gái xem ngoài tiền ra thì chị muốn thứ gì.”

Măng gật đầu: “Vâng con đi ngay.”

Măng lần nữa biến mất.

Đào Ẩn vẫn chưa hết sốc vì số gạo trắng vừa nhận được, bần thần nhìn những hạt gạo như hạt ngọc nằm yên trong bao lớn, cho đến khi con gái chọc vào vai hỏi.

“Cha trưa mình ăn cơm với thịt được không?”

Khóe môi Đào Ẩn cong lên: “Được, để trưa cha nấu cơm cho con ăn. Mưa con nhớ không được nói chuyện này ra ngoài, biết chưa?”

“Vâng, con sẽ không nói ra đâu.”



Măng quay lại nhà Vũ Uyển, lớn tiếng gọi: “Chị gái ơi.”

Vũ Uyển đang ở phòng khách nhắn tin với Việt Đồ Cổ, nghe thấy tiếng gọi của Măng, cô vội vàng đi vào bếp.

Hai mắt Măng đỏ au, khi thấy cô thì cúi người thật sâu. Đại lễ này quá lớn khiến Vũ Uyển bất ngờ.

“Em làm gì đó?”

“Cảm ơn chị, cảm ơn chị thật nhiều!”

Nhìn thấy sự biết ơn đầy chân thành của Măng, Vũ Uyển cảm thấy việc tốt mình làm quá ý nghĩa.

Cô kéo Măng lại gần mình, ngồi xổm xuống đối mặt với Măng nói: “Em nhắn với cha, gạo và thịt cứ ăn thoải mái, hết thì bảo chị gửi thêm cho.”

Gạo không quá đắt bán trái cây cô vẫn mua được.

Nói tới trái cây hiện tại trong vườn có ổi, hồng xiêm có thể ăn: “Em muốn ăn trái cây không, tí chị hái một chút em mang về cho cha và em gái.”

Măng xua tay: “Chị ơi chị cho em nhiều lắm rồi, không cần nữa đâu.”

Vũ Uyển dùng chiêu cũ: “Em mà không chấp nhận là chị dỗi, từ nay không chơi với em nữa.”

Măng cười, ngây ngô nói: “Chị trẻ con thật đấy!”

Vũ Uyển chỉ cười, kéo tay dẫn cậu bé đi thay lại bộ đồ cũ của nó: “Đồ em khô rồi mặc lại đi, áo của chị không tiện, chờ chị ra ngoài mua vải sẽ đưa cho em về may.”

“Chị ơi.” Măng kéo tay cô. “Cha hỏi chị không muốn tiền vậy chị muốn gì, cha muốn trả cho chị.”

Vũ Uyển vẫn chưa bán tiền cổ nên không biết nó có giá trị hay không, nếu nó có giá trị cô sẽ lấy tiền của họ đi bán rồi đổi thức ăn đưa cho cha con bọn họ, như vậy sẽ đỡ vất vả hơn. Nhưng tạm thời chưa thể nói được, chờ ngày mai cô đi bán đã rồi về sẽ báo cho Măng sau.

“Tạm thời chị không cần gì, sau này nếu cần chị sẽ nói.” Cô nhớ đồ cổ không đơn giản chỉ là những đồng tiền cổ, còn có bình gốm, hộp gỗ, trang sức thậm chí cả những đơn thuốc, bài thơ trang vẽ…

Bèn nói với Măng: “Em có thể nói với cha em, nếu có tranh chữ, đơn thuốc hay bình gốm gì đó thì đưa cho chị cũng được, trang sức cũng được, không nhất thiết phải là tiền, cũng không cần đồ quá đắt, có gì cứ đưa cho chị.”

Măng không hiểu vì sao chị gái lại cần những món đồ đó, nhưng ít nhất chị gái đã chịu nhận gì đó Măng rất vui, nói: “Vâng để em về lấy cho chị.”

Lại nữa cô chưa kịp ngăn Măng đã chạy biến đi, Vũ Uyển bất lực nhìn phòng bếp trống rỗng thở dài.