Phòng Bếp Là Cánh Cửa Không Gian

Chương 8: Tắm rửa

Giải quyết xong vấn đề xuất thân của Măng, cùng cách thằng bé di chuyển, Vũ Uyển phần nào đoán được lý do vì sao ba đồng tiền của thằng bé có vấn đề.

Măng vẫn không vui khi nhìn vào ba đồng tiền mà nó đưa tới: “Lát nữa về nhà, em bảo cha đưa cho chị ba đồng tiền khác, ba đồng này biến đổi màu sắc quá xấu không dùng được.”

Vũ Uyển ngăn cản: “Không cần đâu, ở thời của chị người ta không dùng loại tiền mà em đưa tới đâu.”

Măng chớp mắt: “Vậy dùng bằng gì, chẳng lẽ là dùng vật đổi vật, chỗ em vẫn còn một số nơi làm như thế.”

Lời của thằng bé khá giống với hoàn cảnh được nhắc tới ở thời nhà Đinh, thời đó nền kinh tế chưa phát triển, tiền cũng ít được dùng, người dân ở một số nơi vẫn thích dùng vật đổi vật, đó cũng là lý do khiến cho tiền nhà Đinh không quá đa dạng và được lưu truyền rộng rãi.

Vũ Uyển xoa đầu thằng bé, nhưng khi nâng tay lên, cô nhìn thấy chấy và bàn tay lấm bẩn của mình. Mày Vũ Uyễn nhíu lại, tự hỏi cha mẹ của thằng bé đâu mà để cho con mình ăn ở bẩn thế này.

Cô kéo tay Măng đi vào phòng tắm, vừa đi vừa giải thích: “Chỗ của chị mọi người dùng một loại tiền tệ khác để tiêu dùng, mấy thứ hôm qua chị đưa cho em cũng không đắt, em không cần phải trả tiền cho chị đâu. Giờ thì nói chị nghe trong nhà em có những ai.”

Mà vì sao cả người em lại bẩn như đứa trẻ sống đầu đường xó chợ thế này – cô chỉ nói điều này trong lòng không dám lớn tiếng nói ra.

Măng đi theo chị gái, mùi hương và sự sạch sẽ trên người Vũ Uyển khiến cậu bé rất thích, cũng cảm thấy tự ti vì bản thân mình quá bẩn.

Măng nói: “Nhà em có cha và em gái, mẹ thì đã bỏ đi theo người khác rồi!”

Nói tới mẹ Măng khá buồn.

Vũ Uyển đã hiểu vì sao thằng bé lại bẩn như thế, đàn ông chăm con mấy ai kỹ được như phụ nữ, thằng bé bẩn mặc đồ rách thế này cũng là có lý do.

Còn vấn đề mẹ của thằng bé, cô không muốn đã động tới.

“Bây giờ để chị tắm rửa cho em nhé.”

Măng chớp mắt hỏi: “Chị em có thể tắm sao, nước bây giờ rất quý.”

Vũ Uyển nhớ lại những lời Măng nói đêm qua, Nam Bảo Quốc hình như đang bị hạn hán.

“Không sao chỗ chị thời tiết rất tốt không thiếu nước.”

Nghe câu này, Măng mới yên tâm, để Vũ Uyển giúp mình tắm rửa, các đồ dùng trong phòng tắm, cùng kết cấu nền và tường khiến Măng ngắm không chớp mắt.

Trước tiên cởi bỏ bộ đồ cũ kỹ trên người Măng, sau đó cẩn thận tắm táp và gội đầu cho thằng bé.

Khi cô bôi sữa tắm lên người, Măng vội ngăn lại: “Chị ơi tinh dầu thơm này có vẻ rất quý chị đừng dùng lên người em, không hợp quy cũ.”

Vũ Uyển trừng mắt hỏi: “Sao lại không hợp quy cũ, ai dạy em thế hả?”

“Mọi người trong thôn đều nói, người nghèo không thể dùng đồ sang quý, những thứ như tinh dầu chỉ có người giàu mới được dùng.”

Vũ Uyển ghét nhất là tư tưởng phân cấp thậm tệ này của người xưa, cái gì mà không được dùng với được dùng, đồ vật sản xuất ra thì chỉ dành cho con người dùng, ai dùng mà chẳng được miễn là người đó có thể bỏ tiền ra mua.

“Măng em không nên suy nghĩ như vậy, đồ vật được tạo ra vốn dành cho người dùng, chỉ cần em có thể mua thì có thể dùng không phân biệt.”

Nói rồi cô xoa sữa tắm lên thân và dầu gội lên đầu thằng bé, hai chị em vật lộn trong phòng tắm hết ba mươi phút, lúc bước ra cả người Măng như đổi mới.

Làn da thằng bé không đến mức sạm đen, chỉ có hơi cháy nắng, nơi được vải vóc che đậy nước da rất trắng, cho thấy gen di truyền của thằng bé khá tốt, mái tóc dài được gội sạch buộc lên cao, khuôn mặt gầy nhỏ tuy có hơi hốc hác nhưng đã sáng sủa hơn rất nhiều.

Vì không có đồ trẻ con nên Vũ Uyển phải dùng áo phông của mình cho thằng bé mặc.

Chất vải mềm mại khiến Măng cứ mân mê mãi không buông.

“Theo chị đi ăn sáng xong chị sẽ đi mua cho em vài bộ quần áo…” Vũ Uyển khựng người lại, nhớ ra thời đại của cả hai khác nhau nếu đưa một bộ đồ hiện đại cho thằng bé sợ rằng không ổn.

Vũ Uyển đành đổi cách nói: “Măng trang phục của thế giới này khác với trang phục quê em, cho nên chị không thể mua đồ cho em được, thay vào đó chị sẽ đi may cho em nhé.”

Hai mắt Măng sáng lên, nhưng vẫn từ chối: “Chị đừng may chi cho tốn kém, quần áo và vải rất đắt.”

Vũ Uyển xoa mạnh đầu Măng: “Ở chỗ em vải rất đắt, nhưng chỗ chị lại cực kỳ rẻ, siêu rẻ luôn đó.”

Măng mím môi lưỡng lự một lát rồi nói: “Nếu vải rẻ như vậy, chị có thể giúp em mua cho cha và em gái nữa được không, quần áo của họ cũ lắm rồi.”

Vũ Uyển: “Chỗ em có người may quần áo không?”

“Có ạ.”

“Vậy chờ lát nữa chị đi mua vải cho em mang về.”

Cô nhìn ba đồng tiền có hơi lo lắng: “Đồ em mang về bên kia dùng có vấn đề gì không?”

Ba đồng tiền kia đổi màu thành tiền cổ, chứng tỏ nó bị mài mòn theo thời gian, nếu các đồ vật khác cũng vậy thì khả năng cao đưa về năm 968 sẽ hư hỏng không dùng được.

Măng lắc đầu: “Không sao ạ, còn rất ngon màu sắc cũng tươi mới như lúc em ăn tại nhà chị.”

Vũ Uyển trầm ngâm một lát rồi nói: “Em còn bánh hay sữa bên kia không, chút nữa quay về đem qua đây cho chị một ít xem thử.”

Cô muốn kiểm chứng đồ hiện đại mang tới cổ đại có hư hay không, nếu nó không hư thì chứng tỏ chỉ có đồ cổ đại đưa về đây mới bị bào mòn.

“Vâng.”

Dứt lời thằng bé liền lao vào bếp biến mất, chẳng để cho Vũ Uyển kịp ngăn cản.