Phòng Bếp Là Cánh Cửa Không Gian

Chương 7: Măng tới từ một chiều không khác

Nhìn bản thân trong gương, Vũ Uyển không khỏi than thở, chỉ vì chuyện đêm qua mà cô mất ngủ, sáng tỉnh dậy phải lôi thùng sữa cùng hộp bánh ra kiểm tra, xác nhận nhiều lần mới dám tin chuyện đêm qua là sự thật.

Vừa đánh răng cô vừa bần thần tự hỏi: “Măng nhỏ không biết đã về nhà chưa?”

Làm xong thủ tục buổi sáng, cô vươn vai bước ra ngoài, đón ánh nắng chan hòa của buổi sáng, sau đó đi vào bếp.

“Á!”

Cô giật mình la toáng lên, trong bếp Măng đang đứng đó, vừa thấy cô liền nhe răng cười.

Thằng bé vẫn mặc bộ đồ như đêm qua. Ban đêm nhìn còn đỡ giờ trời sáng bộ đồ trên người thằng bé trông càng thảm hơn, không chỉ nhiều mảnh vá, còn bị rách, bạc màu, ăn mày thời nay chắc cũng không mặc thảm như cậu.

“Chào chị.” Măng tươi cười chào hỏi cô.

Hôm qua hình như Vũ Uyển mới rửa tay chứ chưa rửa mặt cho thằng bé, khuôn mặt đứa nhỏ lấm lem còn gầy nhìn cứ như bức tượng điêu khắc những con người khốn khổ trong nạn đói.

Vũ Uyển: “Chào em, sao lại tới nữa vậy?”

Măng vui vẻ đi tới chỗ cô, chìa tay ra đưa cho cô ba đồng tiền được làm bằng đồng, có màu xanh xám cũ kỹ.

Ngay khi nhìn thấy những đồng tiền trên tay mình, Măng hoảng hốt la lớn: “Sao tiền lại biến đổi thành màu xấu thế này? Rõ ràng tiền đồng cha đưa cho em còn rất mới, có màu vàng đồng kia mà!”

Không chỉ thằng bé hoang mang mà Vũ Uyển cũng ngơ ngác không kém, thời buổi bây giờ không còn ai dùng tiền xu hay tiền đồng, đặc biệt là kiểu tiền đồng cổ như thế này.

Măng cực kỳ bối rối: “Em xin lỗi, em không biết tại sao đồng xu lại đổi màu như vậy… em em…”

Thấy Măng bối rối đến mức muốn khóc, Vũ Uyển mỉm cười, cầm lấy ba đồng xu nói: “Không sao nhé, em có lòng là chị mừng rồi.”

Cô không quan tâm tới ba đồng tiền cổ này, kéo tay thằng bé hỏi han: “Em ăn sáng chưa, đêm qua em về nhà sao?”

Măng lắc đầu biểu thị mình chưa ăn sáng, rồi đáp: “Đêm qua em về nhà, đưa bánh và sữa cho em gái và cha em, hai người họ lần đầu được ăn món ngon nên rất cảm kích chị.”

Vũ Uyển tò mò hỏi: “Đường về nhà em có xa không?”

Hai mắt Măng chớp chớp: “Không xa, chỉ cần đi qua nơi đó là được.”

Cậu chỉ tới vị trí đặt bếp thờ.

Vũ Uyển nhìn qua, đó là nơi cô đặt bếp thờ cũ của bà nội: “Em đi qua đó sẽ về à?”

Măng gật đầu: “Bên em không có cái bếp giống chị, ngược lại có một hình vẽ trên tường, em chạm vào hình vẽ ấy sẽ đi xuyên qua bên này. Ngày hôm qua chị đặt cái bếp ở chỗ kia.”

Măng chỉ về một hướng khác.

“Em liền xuất hiện ở chỗ đó, hôm nay chị dời vị trí em liền tới bên này.”

Vũ Uyển vẫn không tin lắm: “Em đang đùa chị đó à?”

Măng không vui: “Em không đùa đâu.”

Nói rồi cậu bé chạy nhanh về phía bếp thờ, Vũ Uyển chưa kịp ngăn thì đã thấy cậu bé biến mất.

Vũ Uyển vội vàng chạy ra ngoài kiểm tra, trong vườn cây ăn quả không có ai, vừa vào lại phòng bếp thì thấy Măng từ bức tường chui ra.

Vũ Uyển ngây người nhìn cảnh tượng phi thực tế đang xảy ra, lần này dù không tin cô cũng phải tin.

“Em…” Cô nuốt nước bọt. “Ở chỗ em năm nay là năm bao nhiêu?”

“Năm 968 ạ.”

Hai mắt Vũ Uyển mở to, nhờ môn lịch sử nên cô biết năm 968 Đinh Tiên Hoàng dẹp loạn 12 sứ quân xong liền thành lập nhà Đinh, nào phải nhà Nam Bảo quốc như lời Măng nói.

“Em có nhớ nhầm tên quốc gia của mình không?” Cô thử hỏi lại.

Măng lắc đầu: “Nhà vua có quy định bất kỳ người dân nào cũng không được quên hay nhớ nhầm tên của đất nước mình, cho nên em không nhớ sai đâu ạ.”

Vũ Uyển gãi đầu, cố gắng lý giải xuất thân của Măng, có vẻ như Măng đến từ một thời không khác, không nằm trong chiều lịch sử của nước Việt Nam.