Tổng Tài Truy Thê: Chị Đại Giả Danh Bác Sĩ Thú Y

Chương 2: Giang hồ gọi tôi là anh Ngôn

Trong nhà, đám người tranh giành gia sản đang đấm đá hăng say. Bác Cả túm lấy mớ tóc ít ỏi của bác Hai, bác Hai giật hàm răng giả của cô Cả. Những người còn lại thì cào cấu, nhổ nước bọt, chọc mắt, đạp vào hạ bộ… đủ loại chiêu trò hèn hạ.

Vu Khuynh Thành bị đám đông xô đẩy ra ngoài. Cô bé cắn răng không khóc dù nước mắt đã chực trào. Nhất định cô bé phải nhớ rõ gương mặt xấu xí của những kẻ tham lam này để sau này lớn lên báo thù cho anh Cả!

“Cứ đánh nhau thế này cũng chẳng ích gì, hay là chúng ta thay phiên nhau làm người giám hộ?” Một người nào đó chợt lên tiếng.

Cả phòng khách đang ồn ào chợt im phăng phắc.

Vu Thế Khanh hai mươi tám tuổi, chưa kết hôn mà cũng không có bạn gái, cha mẹ đều đã qua đời. Vụ tai nạn giao thông xảy ra quá đột ngột, anh chưa từng lập di chúc. Theo luật, em gái ruột Vu Khuynh Thành năm nay chưa tròn mười tuổi là người thừa kế thứ nhất. Cô bé vẫn chưa trưởng thành, cơ nghiệp đồ sộ sẽ do người giám hộ quản lí, mà những người họ hàng đang có mặt trong phòng lúc này đều có tư cách trở thành người giám hộ của cô bé. Được làm người giám hộ đồng nghĩa với việc có cơ hội giở trò với cổ phần công ty, ai giành được quyền giám hộ trước sẽ kiếm chác được nhiều nhất.

“Tôi là con trưởng, để tôi làm trước!”

“Để tôi chứ!”

“Tôi…”

Mọi người tiếp tục đấm đá loạn xạ, bác Cả bị đẩy ra ngoài, thân hình to béo hơn trăm cân chực đè lên người Khuynh Thành bé nhỏ. Khuynh Thành không tránh kịp, đành nhắm mắt lại chịu trận chờ thân hình béo múp ấy đè lên người, nhưng lại không thấy đau đớn như tưởng tượng mà chỉ thấy bả vai ấm áp, cứ như thể được ai đó ôm lấy.

Trần Y Ngôn ôm Khuynh Thành vào lòng, đồng thời vung chân đỡ lấy tấm lưng đầy mỡ của bác Cả, nhẹ nhàng đẩy thân hình béo như lợn của ông ta ra. Cô cúi đầu nhìn xem, thấy cô bé trong lòng đang đề phòng nhìn mình bằng cặp mắt đỏ hoe thì tặc lưỡi không nói nên lời.

“Đám các người không biết xấu hổ hay sao mà hùa nhau bắt nạt một cô bé hả?”

Y Ngôn lục túi áo lấy ra một cây kẹo mυ'ŧ, bóc vỏ rồi nhét vào miệng Khuynh Thành, cô bé định tránh mà không kịp.

Y Ngôn vẫn đang kê chân ngay lưng bác Cả, cô đạp mạnh một cái, đá ông ta văng ra xa. Lúc này Khuynh Thành mới biết chị gái xinh đẹp trước mặt mình có võ.

“Chị là ai thế?” Khuynh Thành hỏi.

“Chị là một người hiền lành tốt bụng.” Y Ngôn ngẩng đầu nhìn chiếc đèn chùm pha lê trong phòng khách và thầm tính toán, sau đó buông Khuynh Thành ra, để cô bé đứng ở vị trí an toàn, đảm bảo sẽ không bị thương.

Cô vỗ vai trấn an Khuynh Thành rồi bước về phía đám người nhà họ Vu vẫn đang đấm đá hăng say.

Bác Cả bị đạp ngã sấp mặt, tức tối gào to: “Ai đạp đấy hả?”

Người nhà họ Vu tạm ngừng tay, đồng loạt ngoái đầu nhìn Y Ngôn, sau đó quay sang nhìn nhau, xác định không ai quen biết cô cả.

Y Ngôn vẫy tay: “Hi! Chào mọi người, nghe nói các người đang đánh nhau vỡ đầu chảy máu vì tranh giành quyền lực hả? Như vậy không tốt đâu nha.”

Cô giơ ngón trỏ lên, nhẹ nhàng lắc qua lắc lại.

Chú mèo béo ú nằm trên vai cô ngáp một cái rõ dài, “anh” Ngôn nhà nó vừa tàn nhẫn vừa thích cợt nhả, chỉ cần cử động ngón tay thì đối thủ sống chết thế nào cũng khó mà biết được… Nó đi theo Trần Y Ngôn đã nhiều năm nên chẳng lạ gì quá trình trừng trị người khác của cô.

“Mày là cái thá gì hả? Mày dựa vào đâu mà đòi nhúng mũi vào chuyện nhà chúng tao?” Bác Cả bị đạp một cú không nhẹ, đến giờ mông vẫn còn đau ê ẩm.

Ông ta nhìn Trần Y Ngôn bằng cặp mắt hình viên đạn, đứa con gái mảnh khảnh này lấy đâu ra sức lực mà khỏe thế?

“Tôi là một cô gái xinh đẹp và tốt bụng.”

“Tao không cần biết mày là đứa nào, mau cút ngay! Vệ sĩ đâu cả rồi? Lôi cô ta ra ngoài!” Bọn họ đang bận tranh gia sản, nào có thời gian dây dưa với vị khách không mời này.

“Chú à, chú nóng tính như vậy là không tốt đâu, sẽ có hại cho sức khỏe đấy.” Thấy đám vệ sĩ quắc mắt nhìn mình với thái độ hung tợn, Trần Y Ngôn thản nhiên lấy mấy con dao mổ ra khỏi túi quần rồi ngoắc tay với bọn họ như muốn nói: xông lên đi.

Đám vệ sĩ sửng sốt, cô đang xem thường trình độ của bọn họ sao? Dám chế giễu cả đám bọn họ cùng một lúc? Cho dù cô có võ đi nữa, chẳng lẽ còn có thể lấy ít địch nhiều?

“Tôi thật lòng muốn tâm sự việc phân chia tài sản với các người đấy chứ. Người tốt bụng như tôi sao đành lòng nhìn các người bị lòng tham che mờ mắt được, để tôi giúp các người tỉnh ngộ…”

Nói rồi, cô phóng con dao mổ trong tay vào chiếc đèn chùm pha lê đồ sộ trên trần phòng khách. Chiếc đèn này đến từ một thương hiệu cao cấp, được Vu Thế Khanh mua về từ một buổi đấu giá với cái giá cao ngất ngưởng, có đường kính hơn 80cm và được treo lên trần nhà bằng sợi cáp làm từ một loại thép đặc biệt kiên cố, vừa có tính thẩm mĩ vừa đảm bảo an toàn.

Y Ngôn vung tay, bốn con dao mổ bay thẳng về phía dây cáp treo đèn. Mọi người chỉ nghe thấy ba tiếng “phựt.”

“Mày đừng khoác lác nữa, không có máy cắt kim loại chuyên dụng thì đừng hòng cắt đứt được dây cáp này, mấy con dao mổ xoàng xĩnh của mày sao có thể…”

Y Ngôn phẩy tay, chỉ nghe có tiếng ken két, ba sợi cáp đứt phựt, chiếc đèn chùm khổng lồ mất trọng tâm, nghiêng về một phía, bóng đèn va vào nhau tạo ra những âm thanh lanh canh rợn người.

Người nhà họ Vu sợ chết khϊếp. Quá, quá, quá vô lí!

“Tôi đã tính toán đường kính và độ cao rồi, nếu đèn có rơi thì các mảnh vỡ không thể biến các người thành con nhím nhưng không chừng sẽ khiến các người bị hủy hoại dung nhan đấy.” Y Ngôn nhìn bọn họ và bồi thêm một câu: “Tuy rằng đối với các người mà nói, hủy hoại dung nhan cũng không khác phẫu thuật thẩm mĩ là mấy.”

Cô mỉm cười một cách chân thành, trên tay vẫn còn ba con dao mổ nữa.

“Cái gã ngốc rèn dao cho tôi mà nghe thấy ông bảo mấy con dao đắt tiền của tôi là đồ xoàng xĩnh chắc sẽ khóc ngất trong nhà vệ sinh mất, hay để tôi cắt nốt đống dây cáp kia…”

Cô làm động tác phóng dao, mấy sợi cáp còn lại mà đứt nốt thì chẳng ai thoát nổi. Chiếc đèn lớn thế kia mà rơi thì bọn họ làm sao chịu nổi. Người nhà họ Vu chưa bao giờ rơi vào tình cảnh ngặt nghèo đến thế.

Thấy có người toan chạy ra cửa, Y Ngôn phẩy tay.

“Lúc vào phòng tôi đã khóa cửa rồi, không ai ra khỏi đây được đâu. Tôi bảo rồi mà, tôi là một cô gái hiền lành tốt bụng, không nỡ để ai phải buồn khổ bao giờ. Hôm nay, khi nào tôi còn chưa giải quyết xong nỗi khổ của các người, chưa phát huy hết lòng nhân ái của mình thì không ai được ra khỏi đây cả.”

Người nhà họ Vu cạn lời, bà điên này ở đâu ra vậy?

“Bây giờ các người đã chịu nghe tôi khuyên nhủ chưa?” Y Ngôn cười tủm tỉm, mấy con dao mổ trên tay phát sáng rợn người, tỏ vẻ sẵn lòng giúp đỡ người khác.

Cả đám người nghiến răng nghiến lợi, cô ả này bị tâm thần phân liệt hay sao mà nụ cười thì rạng rỡ như thiên thần, còn hành động lại tàn ác như ma quỷ thế kia?

“Rốt cuộc cô muốn làm gì?”

“Giúp các người giải quyết muộn phiền chứ làm gì, chẳng phải các người đang cãi nhau vì chia chác không đều hay sao? Tôi có một ý hay, có thể giải quyết vấn đề này của các người một cách cực kì nhanh chóng.”

“Cô?” Đám đông đồng thanh.

“Tôi sẵn lòng chịu nỗi khổ nhiều tiền đến nỗi không biết cách chia thay các người, đồng thời đảm nhận vai trò người giám hộ cho Vu Khuynh Thành luôn.

Biệt thự này tôi sẽ ở, tiền của nhà họ Vu tôi sẽ tiêu, có tôi đây, các người không cần rầu rĩ vì tiền nữa!”

Một mình cô sẽ chống đỡ hết thảy, Trần Y Ngôn tỏ vẻ tự hào, mặt mày toát lên vẻ từ bi.

Phòng khách im phăng phắc trong chốc lát, sau đó có người nhanh chóng hoàn hồn, mở miệng chửi thề.

“*! Cô không biết xấu hổ hay sao mà vừa mở miệng là đòi độc chiếm gia sản hả?”

“Báo cảnh sát đi, không chừng là bệnh nhân bỏ trốn khỏi bệnh viện tâm thần đấy…”

“Rốt cuộc cô là ai?”

“Tôi là ai ư, một câu hỏi rất hay. Xin chính thức tự giới thiệu, tôi tên là Trần Y Ngôn, một bác sĩ thú y, chuyên trừng trị mấy kẻ cứng đầu cứng cổ, giang hồ thường gọi tôi là anh Ngôn. Ngoài ra, tôi còn có một thân phận khác, đó là…”

Trần Y Ngôn thong thả cho tay vào túi, mọi người tưởng cô định lấy thêm dao mổ, thế là đồng loạt hét toáng lên, hóa ra không phải dao mà là một tờ giấy đỏ chói… giấy đăng kí kết hôn?

“Như các người thấy rồi đấy, tôi là vợ hợp pháp của Vu Thế Khanh, tức chị dâu của Vu Khuynh Thành, người có quyền thừa kế lớn nhất đối với gia sản nhà họ Vu theo pháp luật.”