Bầu trời giăng kín mây đen, báo hiệu dông tố sắp tới.Tại nhà riêng của Vu Thế Khanh – Tổng Giám đốc Vu Thị, công ty niêm yết lớn nhất thành phố Q – đang rối như mớ bòng bong. Sau khi bị tai nạn giao thông cách đây một tuần, Vu Thế Khanh rơi vào trạng thái hôn mê đến giờ.
Cả nhà họ Vu dậy sóng, mấy chục người cùng chen chúc trong phòng khách, ồn ào như ong vỡ tổ.
“Thế Khanh thành ra thế này, bậc cha chú như tôi cũng đau lòng lắm chứ, nhưng cứ để mặc công ty như rắn mất đầu cũng không được. Thế Khanh đang nắm 94% cổ phần Vu Thị, tôi là bác Cả của nó, cũng là người lớn tuổi nhất trong họ, dĩ nhiên có quyền tiếp quản công ty thay Thế Khanh rồi.” Bác Cả dõng dạc nói với giọng điệu tham lam.
“Anh đã bị gia tộc xóa tên khỏi gia phả từ lâu, tôi là bác Hai của nó, tôi mới có quyền tiếp quản!” Bác Hai cũng quyết không chịu yếu thế nói.
“Để hai kẻ phá gia chi tử như các anh quản lí thì cơ nghiệp có đồ sộ đến mấy sớm muộn gì cũng tan tành. Tốt nhất là giao cho tôi đây, chính tôi cũng có công ty riêng, nhất định có thể giúp Vu Thị phát triển hơn nữa.” Cô Cả cũng gia nhập vòng chiến.
“Con gái lấy chồng như bát nước đổ đi, cô chõ mũi vào làm gì? Đáng ra phải giao cho tôi…”
Tranh cãi không xong, đám người lòng lang dạ sói này bèn thượng cẳng chân hạ cẳng tay.
Vu Khuynh Thành, cô em gái năm nay còn chưa tròn mười tuổi của Vu Thế Khanh, mấy lần muốn góp lời nhưng lại bị đám người mờ mắt vì tiền kia gạt sang một bên, ngã dưới sàn.
Nghĩ đến anh trai mình còn đang hôn mê, không rõ sống chết, Khuynh Thành lại thấy đau lòng. Người anh trai giỏi giang, phong độ ngời ngời ngày nào giờ chỉ có thể dựa vào đống máy móc đầy dây nhợ kia để duy trì mạng sống. Anh ấy còn đang hôn mê, vậy mà đám người này đã tìm tới nhà đòi chia gia sản.
Khuynh Thành siết chặt nắm đấm, nhìn trừng trừng đám “cô dì chú bác” của mình bằng ánh mắt căm phẫn. Trước khi anh Cả bị tai nạn, bọn họ tìm đủ mọi cách để lấy lòng, nhưng anh vừa xảy ra chuyện, bọn họ lập tức lộ mặt thật. Có ai trong số bọn họ thật lòng lo lắng cho anh Cả đâu? Bọn họ chỉ muốn tiền của anh!
Khuynh Thành vẫn chưa quên, lúc anh Cả tiếp quản cơ nghiệp của dòng họ, Vu Thị đang lâm vào cảnh nợ nần, số tiền nợ lên đến gần chục triệu. Khi ấy, cả dòng họ ai cũng xa lánh, hận không thể cắt đứt quan hệ, chỉ sợ anh Cả và Vu Thị làm liên lụy đến mình. Thế là anh Cả vừa phải chăm sóc em gái, vừa phải vực dậy lại Vu Thị từ con số âm. Hai anh em từng ngủ bờ ngủ bụi ngoài công viên, từng ở trong những nhà nghỉ chỉ có ba mươi tệ một đêm, từng thuê phòng ở ghép với người khác. Bọn họ đã vượt qua bao khó khăn vất vả mà chưa từng vay mượn họ hàng một đồng, chưa từng dựa dẫm vào bất kì kẻ nào đang có mặt trong gian phòng này! Khuynh Thành đã tận mắt chứng kiến anh mình vất vả đến mức một ngày chỉ ngủ bốn tiếng. Nhờ sự chăm chỉ cùng tài năng của mình, chỉ mất năm năm anh Cả đã đưa Vu Thị từ bờ vực phá sản về lại quỹ đạo ban đầu, vốn dĩ còn thiếu nợ chục triệu, ấy thế mà bây giờ đã sở hữu tài sản trăm tỉ.
Người ngoài chỉ thấy được sự hoàng nhoáng bên ngoài, chỉ có Khuynh Thành mới biết anh mình đã mất bao công sức mới có được ngày hôm nay. Với người ngoài, anh là một doanh nhân tài ba đầy kiêu hãnh, một “gã khổng lồ” trong giới kinh doanh, nhưng đối với Khuynh Thành, anh là người anh trai tốt nhất thế giới, là ngọn núi cao sừng sững che mưa chắn gió cho cô bé.
Giờ đây, con người tài hoa xuất chúng ấy lại mất đi ý thức vì một vụ tai nạn giao thông, ngọn núi của Khuynh Thành đã sụp đổ. Cô bé không sợ một thân một mình lưu lạc đầu đường xó chợ, chẳng qua là không muốn cơ nghiệp mà anh mình vất vả gây dựng lại bị đám người vô ơn này chiếm đoạt.
Nhưng có còn cách nào đâu…
Một chiếc mô tô phân khối lớn lao vun vυ't trên đường, sau đó thắng gấp trước cổng biệt thự nhà họ Vu, lốp xe ma sát với mặt đường phát ra tiếng kít kinh người. Người cầm lái chống chân xuống đất, sau đó tháo mũ bảo hiểm xuống, lộ ra gương mặt xinh đẹp. Cô có một vẻ đẹp đầy khí phách, lại có vài phần ung dung điềm đạm, trông rất hợp với chiếc mô tô Harley-Davidson của mình.
Người giúp việc nhà họ Vu đi ra cổng thấy cảnh tượng ấy thì nhìn cô đến ngẩn ngơ. Trong thời buổi phẫu thuật thẩm mĩ và nghệ thuật trang điểm phát triển như bây giờ, chỉ cần có tiền thì ai cũng có thể thành người đẹp, nhưng người trước mắt không giống thế. Khí chất mạnh mẽ của cô thậm chí còn lấn át cả ngũ quan vốn sắc sảo, dù để mặt mộc nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua cũng đủ khiến người ta có ấn tượng sâu sắc về cô.
Bỗng nhiên, một con mèo béo ú cụt một chân chui ra khỏi ngực áo cô gái, nhìn về phía ngôi biệt thự và kêu meo meo.
“Phải nói là lần này mày đã gây ra rắc rối không nhỏ cho tao đấy, Chân Ngắn à.” Cô gái nói bằng giọng điệu miễn cưỡng, tiện tay xách gáy mèo ta.
“Meo meo meo!” Mèo ú Chân Ngắn ra sức giãy giụa.
“Cái gã xui xẻo bị tai nạn giao thông vì cứu mày đang sống ở đây này. Người ta vì cứu con mèo ú què chân như mày mà bị tai nạn, thành người thực vật luôn đấy. Thân là chủ mày, tao đâu thể nào làm ngơ được.” Cô gái thở dài cảm thán.
“Meo meo meo!” Cô nói vớ vẩn! Cô muốn thoát khỏi cuộc hôn nhân sắp đặt của mình nên mới đến đây đấy chứ! Cô chỉ muốn tìm chỗ trốn thôi!
Chân Ngắn kêu meo meo phản bác.
“Thú cưng là duyên nợ, có nợ mới nuôi. Ai bảo tao nuôi con mèo vô dụng nhà mày chứ, người ta cứu mày nên mới biến thành người thực vật, tao đành cố giúp anh ta vậy. Ai bảo tao tốt bụng quá làm gì, lòng tốt của tao đúng là cảm động cả đất trời mà.”
“Meo meo meo!” Trần Y Ngôn, một chị đại giang hồ như cô mà cũng có mặt mũi bảo mình là người tốt bụng à?
Mèo ú chỉ hận mình không biết nói tiếng người để có thể vạch trần bộ mặt thật của cô gái này.
Trần Y Ngôn nghịch lọn tóc rũ trên bờ vai, sau đó nở nụ cười với cô giúp việc nhà họ Vu, để lộ lúm đồng tiền trên má. Nụ cười ấy như chiếu sáng cả bầu trời u ám và khung cảnh lạnh lẽo sau lưng cô .
Cô giúp việc tuổi chừng đôi mươi lóa mắt vì vẻ tươi cười còn đẹp trai hơn cả đàn ông của Trần Y Ngôn mất hai giây, một lúc lâu sau mới lắp bắp mở miệng.
“Cho hỏi cô là khách của ai trong nhà?”
Nhà họ Vu đang rối như canh hẹ bởi đám họ hàng lâu ngày không gặp lũ lượt kéo tới hòng chia tài sản của Vu Thế Khanh, vì vậy cô giúp việc cho rằng Trần Y Ngôn cũng là một người bà con nào đó.
“Ồ, Vu Thế Khanh thuộc nhánh nào của nhà họ Vu?” Trần Y Ngôn đặt chú mèo béo ú ngồi lên vai mình rồi hỏi.
Cô giúp việc sửng sốt, Vu Thế Khanh chẳng phải là cậu chủ đã trở thành người thực vật nhà mình hay sao?
“Cậu chủ là con trai cả ông Ba.”
“À, vậy tôi chính là con dâu cả của nhà ông Ba.”
“Vâng, mời cô đi lối này… Hở?” Cô giúp việc há hốc miệng. Gì cơ? Con dâu cả? Nhưng cậu chủ vẫn còn đang độc thân mà?
“Thưa cô, xin đợi một chút, cô vừa nói mình là ai?” Cô giúp việc vội hỏi, đồng thời bước tới trước, ngăn không cho Trần Y Ngôn ngang nhiên bế mèo đi vào nhà.
Trần Y Ngôn đứng lại, nở nụ cười quyến rũ. Cô vươn tay ra, nhẹ nhàng gỡ chiếc lá vướng trên tóc cô giúp việc, ánh mắt như hớp hồn người khác. Cô giúp việc trẻ tuổi lập tức đỏ bừng mặt.
“Tóc cô có lá rụng, tôi đã giúp cô gỡ xuống rồi, cô gái dễ thương ạ.” Trần Y Ngôn mỉm cười hòa nhã.
Cô giúp việc chợt nghe tim mình đập thình thịch, suýt nữa thì ngất đi. Cô gái này ngầu quá, nếu cô ấy là đàn ông chỉ e sẽ bắt cóc trái tim của vô số cô gái khác…mà khoan, trọng điểm không phải là đây.
Cô giúp việc hoàn hồn, trọng điểm không phải là vẻ điển trai của cô gái trước mặt mình, mà nằm ở chỗ cô ấy tự xưng là phu nhân Tổng Giám đốc!
Cô muốn ngăn đối phương lại nhưng không kịp, cô gái kia đã mang theo con mèo béo ú cụt chân bước vào nhà.
Một tia chớp rạch ngang bầu trời, rọi sáng ngôi biệt thự chìm trong bóng tối của nhà họ Vu.