Sau Khi Xuyên Sách, Người Qua Đường A Là Tôi Và Nam Chính HE Rồi

Chương 40

Cô ấy tiếp tục lật lịch ra sau, đến ngày Tết Nguyên Đán đặc biệt dùng bút đỏ khoanh vài vòng: “Mau đến Tết đi, muốn nghỉ đông, muốn nhận tiền mừng tuổi.”

Nghe đến đây, mấy bạn học xung quanh đều bật cười.

“Cậu nghĩ xa thật đấy.” Một cô bạn ngồi trước mặt Kim Duyệt Khả đặt bút xuống, lắc lắc cổ tay: “Tớ thì chỉ mong chờ cuối tuần thôi.”

“Đúng thế, dù sao thì cuối tuần cũng gần hơn mà…” Kim Duyệt Khả bĩu môi, lật lịch về tháng hiện tại, vô cảm thông báo: “Còn hai ngày nữa là đến thứ bảy.”

Sầm Nịnh mỉm cười: “Chỉ còn hai ngày nữa thôi, cậu không nên dùng giọng vui vẻ hơn để thông báo à?”

Kim Duyệt Khả giả vờ lắc đầu: “Không có cảm xúc vui vẻ nào cả, cậu cứ nghe tạm đi.”

Lúc này, Doãn An An ngồi sau bất ngờ chen vào cuộc trò chuyện của hai người.

“Này, các cậu đã xem bài viết bình chọn hotboy trường trên diễn đàn chưa?”

Kim Duyệt Khả sửng sốt: “Gì cơ? Trường mình có cả cái đó nữa hả?”

Cô ấy quay người lại, Doãn An An đúng lúc dùng sách che điện thoại, đưa màn hình bình chọn cho cô ấy xem: “Đây này.”

Kim Duyệt Khả lướt mắt qua màn hình, ngay lập tức nhìn Doãn An An với ánh mắt trách móc: “Cậu chơi điện thoại trong giờ tự học?”

Doãn An An: “...”

“Làm bài tập mệt quá, tranh thủ làm biến chút thôi mà.” Cô ấy cười gượng, lắc lắc điện thoại như muốn chuyển chủ đề: “Chủ yếu là lần bình chọn hotboy này thú vị mà đúng không? Nhiều người trong trường mình tham gia lắm đấy, giờ là cuộc bình chọn hot thứ hai trên diễn đàn rồi!”

Nghe đến đây, Sầm Nịnh cũng không nhịn được mà quay lại hỏi: “Vậy bài bình chọn hot nhất là gì?”

Doãn An An cười hì hì nói: “Bình chọn cửa hàng ăn ngon nhất trong căng tin trường.”

Nghe câu trả lời này, Sầm Nịnh không khỏi giật giật khóe miệng: “Cũng hợp lý.”

Cùng lúc đó, Kim Duyệt Khả mở diễn đàn trên điện thoại của mình ra, tìm thấy bài bình chọn bỏ phiếu của trường kia.

Kéo xuống một chút, bức ảnh đầu tiên tải lên chính là của Mạnh Dao Thanh.

Hình như trên đường đi học bị gọi lại, vẻ mặt nhìn về phía ống kính có hơi mê mang chưa kịp giấu đi, mái tóc đen xoăn bị gió thổi rối tung.

Người chụp rõ ràng là tay mới, ảnh không chỉ thiếu độ rõ nét mà dáng người cũng có chút mơ hồ, nhưng điều này cũng không hề ảnh hưởng đến vẻ đẹp của ảnh chụp.

Kim Duyệt Khả tiếp tục kéo xuống, phát hiện ảnh chụp của Mạnh Dao Thanh chỉ có duy nhất tấm này, vậy mà số phiếu của anh vẫn cao ngất ngưởng.

“Wow, nhiều người bầu cho cậu ấy vậy à?” Không biết từ khi nào Sầm Nịnh đã đứng bên cạnh, vừa nhìn vừa trầm trồ: “Ghê thật.”

Kim Duyệt Khả không mặn không nhạt ừ một tiếng, giọng điệu vẫn uể oải: “Chắc là vì mấy người kia kém sắc hơn.”

Ánh mắt Sầm Nịnh dõi theo màn hình đang trượt xuống, phát hiện ra những nam sinh có thể tham gia cuộc bình chọn này đều có ngoại hình rất đẹp, nhưng người có thể khiến người khác ấn tượng ngay từ cái nhìn đầu tiên như Mạnh Dao Thanh thì vẫn rất hiếm.

“Cũng tạm được…” Kim Duyệt Khả nheo mắt, thời gian ngắm mỗi bức ảnh đều như nhau.

Nhưng khi tầm nhìn chạm đến một bức ảnh khác, ngón tay cô ấy đột ngột dừng lại, đôi mắt mở to.

“Ơ?!”

Cô ấy nhìn tên bên cạnh bức ảnh, gần như cho là mình nhìn lầm.

“Từ Thanh Dương mà cũng có thể lên bảng á?!”