Sau Khi Xuyên Sách, Người Qua Đường A Là Tôi Và Nam Chính HE Rồi

Chương 39

Gió thổi qua, nâng nhẹ những lọn tóc xõa bên vai của Sầm Nịnh làm cô cảm thấy hơi ngứa, một vài lọn tóc nghịch ngợm lướt qua má cô.

Lúc này cô mới tỉnh lại, lắc lắc đầu, cố gắng làm cho tóc trở lại vị trí ban đầu.

Thấy Bạch Chi phía trước đã gom gọn lại đồng phục thì lớp trưởng lên tiếng bảo Kỷ Xán và Mạnh Dao Thanh nhanh chóng đến bệnh viện.

Cô ấy sợ Kỷ Xán sẽ ngất ngay tại chỗ, lo lắng nói: "Xem mặt cậu đã tái đến mức nào rồi kia kìa..."

Lúc này Kỷ Xán vẫn còn cười được: "Làm gì nói quá thế?"

Cơn đau bụng vừa được xoa dịu đôi chút, nhưng khi cậu ta bật cười lại có xu hướng quay trở lại.

"Hức, đau, đau quá......" Cậu ta hít một hơi lạnh, khom người xuống không dám cười nữa.

Bước chân xuống lầu cũng trở nên chậm chạp hơn.

Thấy vậy, Sầm Nịnh lại lùi về phía tay vịn một chút, dành cho hai người bọn họ nhiều không gian di chuyển hơn.

Khi cô di chuyển, gói đồng phục trên cùng mà cô đang ôm đột nhiên trượt về hướng ngược lại do quán tính.

Cô chú ý tới, theo bản năng nghiêng người về phía mà đồng phục trượt đi, đồng thời giơ một tay lên.

Dù cô cũng không cảm thấy mình chắc chắn có thể bắt được.

"Cẩn thận."

Kèm theo lời nhắc nhở bất ngờ này, một bàn tay đón lấy gói đồng phục, đẩy nó trở về theo hướng nó trượt xuống.

Găng tay màu đen chạm vào túi nhựa bọc bên ngoài của đồng phục tạo ra âm thanh sột soạt nhỏ.

Găng tay này thoạt nhìn có hiệu quả chống nắng rất tốt, Sầm Nịnh thầm nghĩ.

Trong đầu tràn ngập những suy nghĩ không liên quan nhưng cô không để lộ ra ngoài, cơ thể nghiêng nhẹ ngừng lại, tay đang lơ lửng trên không trung cũng nhanh chóng nâng lên.

Gió vẫn không ngừng thổi, những lọn tóc dài bên cạnh cô khẽ bay theo nhịp. Mạnh Dao Thanh không thoải mái, hơi ngửa đầu về phía sau.

Cô đè lại đồng phục mà anh vừa đẩy về, xác nhận sẽ không trượt xuống nữa.

"Cảm ơn."

"Không có gì."

Lời nói của cả hai người không có khoảng cách rõ rệt, gần như là khi âm cuối của câu trước chưa kịp dứt, âm đầu của câu sau đã kịp nối vào.

Sầm Nịnh giật mình, vô thức ngẩng đầu lên.

Mạnh Dao Thanh rút tay lại, tay áo rộng rãi khẽ đung đưa, để lộ một đoạn cổ tay trắng sáng.

Lúc này anh lại lùi về phía sau một bước, sau đó mới hoàn toàn quay người, tiếp tục xuống cầu thang.

Sầm Nịnh chớp chớp mắt, thu lại ánh nhìn, ôm chặt đồng phục trong tay, đối diện với ánh mắt của ba cô gái còn lại, chậm rãi nói: "Cậu ấy đúng là người tốt."

"..."

Câu này vừa hay bị Kỷ Xán đang bước đi chậm rãi ở phía dưới nghe thấy, cậu ta khó khăn nhếch miệng, yếu ớt nói: "Nghe thấy chưa, cậu được tặng thẻ người tốt đó."

Mạnh Dao Thanh khẽ nhíu mày: "Cậu đã như vậy rồi, đừng nói nữa, để còn giữ được chút sức lực đi."

"Tớ làm sao? Tớ cũng không phải sắp chết.” Kỷ Xán ôm chặt bụng, không ngần ngại đáp trả.

Mạnh Dao Thanh: "..."

Anh im lặng nhìn đi chỗ khác, một lát sau, không nhịn được giơ tay lên, dùng mu bàn tay cọ qua cọ lại trên má.

Lúc nãy bị tóc của cô lướt qua, có hơi ngứa.

***

Trong giờ tự học, Kim Duyệt Khả dùng bút đỏ khoanh tròn một ngày mới trên lịch đặt trên bàn.

Điều đó có nghĩa là cô ấy đã có kế hoạch khác ngoài những hoạt động ngày thường.

Sầm Nịnh nhìn thấy tò mò hỏi: “Thứ sáu cậu định làm gì vậy?”

“Lễ mừng thọ bảy mươi của ông ngoại tớ, nhất định phải đi.” Kim Duyệt Khả cầm bút, chấm một loạt điểm nhỏ trong vòng tròn đã vẽ: “Thứ sáu này chắc phải xin nghỉ học nửa ngày rồi.”