Sau Khi Xuyên Sách, Người Qua Đường A Là Tôi Và Nam Chính HE Rồi

Chương 37

Đúng lúc đó, một bóng người cao lớn vội vã lao xuống cầu thang, đυ.ng ngay vào Bạch Chi.

"Rầm" một tiếng.

Cùng với tiếng kêu ngắn của Bạch Chi, đồng phục trong tay cô ấy rơi lộp bộp đầy đất.

Sầm Nịnh giật giật mí mắt.

Trời ạ, đồng phục được buộc chặt như thế mà cũng dễ bung ra như vậy sao?

Sự cố xảy ra quá bất ngờ, tất cả mọi người đều ngây ra chưa kịp phản ứng.

Chỉ có Sầm Nịnh, người đã biết trước cốt truyện bình thản dựa vào tay vịn cầu thang chờ đợi diễn biến tiếp theo.

Trong nguyên tác, điểm mấu chốt khiến nam chính lạnh lùng vô tình lần đầu tiên nảy sinh tình cảm với nữ chính chính là từ tình huống nhỏ nhặt trong cuộc sống hàng ngày như thế này.

***

Kỷ Xán đã cảm thấy đau bụng từ tiết học đầu tiên, nhưng lúc đó cậu ta không để tâm nhiều, nghĩ rằng một lát nữa sẽ hết, nhưng không ngờ cơn đau bụng không những không giảm mà còn nặng hơn.

Lúc đầu cậu ta cố chịu đựng không nói với ai, nhưng khi thấy sắc mặt cậu ta ngày càng nhợt nhạt, chỉ cần Mạnh Dao Thanh không phải là kẻ ngốc cũng có thể nhận ra cậu ta có gì đó không đúng, sau khi hỏi han vài câu, lập tức xin phép giáo viên, sau đó gọi xe đến cổng trường để đưa Kỷ Xán đến bệnh viện.

Bọn họ vội vàng xuống cầu thang, hoàn toàn không chú ý đến chỗ rẽ có người đi lên, không cẩn thận nên Kỷ Xán đã đυ.ng trúng Bạch Chi, đồng phục trong tay cô ấy cũng rơi vãi khắp nơi.

Đó là nguyên nhân.

Sau đó Kỷ Xán vô cùng áy náy xin lỗi Bạch Chi rồi giúp cô ấy nhặt đồng phục lên. Khi đó Mạnh Dao Thanh, người đi cùng tất nhiên không thể đứng nhìn cậu ta nhặt một mình nên ngồi xuống nhặt giúp.

Theo diễn biến của cốt truyện, sau đó tất nhiên nam chính sẽ đưa lại đồng phục cho Bạch Chi.

Trong quá trình trao trả, dưới lớp đồng phục học sinh, đầu ngón tay của hai người chạm vào nhau - là một cú chạm cực kỳ ngắn ngủi, diện tích tiếp xúc rất nhỏ, khi kết thúc nam chính còn không chắc liệu mình có thực sự chạm vào hay không.

Vì sau khi chạm vào, cơ thể anh không xuất hiện phản ứng từ chối theo bản năng, không thở gấp hay tim đập nhanh, cũng không buồn nôn hay ho hoặc bất kỳ triệu chứng khó chịu nào.

Nhưng nhiệt độ và cảm giác còn sót lại trên đầu ngón tay cũng không thể phủ nhận nên anh tạm thời bỏ qua sự khác lạ này, bắt đầu bí mật quan sát nữ chính, cho đến khi một chuyện tình cờ khác xảy ra, một lần nữa xác nhận phỏng đoán trong lòng anh...

Sầm Nịnh rất ấn tượng với đoạn cốt truyện này, không có cảnh tượng kinh tâm động phách, tất cả các chi tiết đều phục vụ cho những khoảnh khắc nhỏ trong cuộc sống, những cú chạm nhẹ nhàng nhưng đầy ẩn ý, chôn vùi những tâm tư non nớt mơ hồ của thiếu niên vào trong lòng đất.

***

Quay lại thực tế.

Người đầu tiên hành động vẫn là Kỷ Xán, lúc này khuôn mặt cậu ta trắng bệch, không còn chút sức sống nào.

Sau khi đυ.ng vào Bạch Chi, cậu ta loạng choạng lùi về phía sau vài bước, nhưng Mạnh Dao Thanh đã kịp thời đỡ lấy cậu ta, giúp cậu ta đứng vững lại.

"Xin lỗi, xin lỗi!" Kỷ Xán chắp tay xin lỗi người mà mình vừa đυ.ng phải.

Sau một thoáng ngẩn ra, Bạch Chi cũng đã phản ứng lại, liên tục khoát tay nói: "Không sao đâu."

Cô ấy cúi xuống nhặt những bộ đồng phục rơi dưới chân, thấy vậy Kỷ Xán và Mạnh Dao Thanh cũng nhặt giúp.