Sau Khi Xuyên Sách, Người Qua Đường A Là Tôi Và Nam Chính HE Rồi

Chương 36

Kim Duyệt Khả giả vờ thở dài, nhìn sang Sầm Nịnh như muốn hỏi ý kiến, Sầm Nịnh nhún vai, đi về phía lớp trưởng.

"Mang cái gì vậy?"

"Đồng phục mùa thu, lát nữa sẽ phát cho mọi người."

Tạ Gia Giai dẫn hai người băng qua hành lang, vừa đi vừa nói: "Chúng ta có bốn người, mỗi người cầm 26 bộ là đủ rồi."

Bốn người?

Sầm Nịnh định hỏi xem lớp trưởng nhờ ai nữa, nhưng vừa bước vào văn phòng đã thấy Bạch Chi đang kiểm đếm đồng phục.

Ồ.

Sầm Nịnh chớp mắt, nữ chính cũng ở đây.

Mặc dù không có hệ thống đi kèm như trong những truyện xuyên sách điển hình, nhưng ngay khi nhìn thấy Bạch Chi, đầu óc của Sầm Nịnh vẫn tự động tưởng tượng ra âm thanh "Đinh...".

Như thể nhắc nhở cô lại kích hoạt một đoạn cốt truyện nào đó.

Cô khẽ liếc nhìn Bạch Chi, kiềm chế cảm giác hứng khởi không rõ nguyên nhân trong lòng.

Dù không muốn thừa nhận nhưng lần trước khi cô xem màn đối đầu giữa nữ chính và nam phụ, thực ra cô cũng thấy khá cuốn.

Dù lúc thấy xấu hổ đến mức muốn độn thổ nhưng cô vẫn rất muốn biết diễn biến tiếp theo.

Không còn cách nào khác, cuộc sống học đường của cô thật sự quá nhàm chán, sự xuất hiện của nữ chính làm cho ngày thường của cô thêm phần thú vị.

"Những bộ đồng phục này tớ đã kiểm tra kỹ rồi, không thiếu cái nào cả." Thấy lớp trưởng dẫn thêm hai người nữa đến, Bạch Chi có phần ngạc nhiên, nhưng hơn hết là vui mừng, vì như vậy nhiệm vụ của mỗi người sẽ giảm đi.

Tạ Gia Giai gật đầu nói: "Vất vả rồi." Rồi dẫn đầu cầm lấy một túi đồng phục, lời ít ý nhiều: "Xong rồi, đi thôi."

Ba người còn lại cũng không nói thêm gì, ôm lấy đống đồng phục đi theo.

Đồng phục đã được chia theo kích cỡ, một số cỡ ít thì được gói thành từng gói gồm năm sáu bộ.

Sầm Nịnh di chuyển chậm nhất nên khi cô bước tới thì chỉ còn lại ba bốn gói đồng phục nhỏ, cô xếp chồng chúng lại rồi ôm lên.

Trong lúc đó, cô lại liếc nhìn đống đồng phục trong tay Bạch Chi một cái.

Hai mươi mấy bộ đồng phục được buộc chặt bằng dây chun, thoạt nhìn cũng không giống như sẽ dễ bị bung ra.

Ý nghĩ đó thoáng lướt qua đầu cô, Sầm Nịnh không nghĩ nhiều nữa, tiếp tục theo ba người kia lên lầu.

Lớp trưởng và Bạch Chi đi phía trước, một người dựa vào tay vịn cầu thang, một người đi sát tường, còn Sầm Nịnh và Kim Duyệt Khả đi ở giữa cầu thang.

Sắp đến giờ học, cầu thang không có nhiều người nên cả nhóm đi khá nhanh.

Tiếng bước chân vang vọng khắp hành lang.

Khi lên đến tầng bốn, Sầm Nịnh bất ngờ ép sát về phía tay vịn.

Kim Duyệt Khả nghi hoặc nhìn cô: "Sao vậy?"

"Sợ sẽ cản đường người khác." Cô bình thản đáp.

Kim Duyệt Khả nghĩ rằng cô đang nói đến việc có thể cản trở những người đi lên vào giờ chót nên cũng sát lại gần cô.

Bạch Chi phía trước như nghe thấy cuộc trò chuyện của bọn họ, quay đầu nhìn một cái rồi phát hiện ba người đều đi sát tay vịn, chỉ có mình cô ấy đi sát tường, hoàn toàn tách biệt.

Trong lòng cô ấy có chút khó chịu, nhưng không rõ là tại sao, thấy đã gần đến tầng năm rồi nên không qua bên bọn họ nữa.

Lớp trưởng cảm nhận được ánh mắt của cô ấy, ngước mắt lên nhắc nhở.

"Nhìn đường đi, Bạch Chi."

Không nhìn đường mà lại nhìn ngược lại làm gì?

Bạch Chi liên tục đáp lại, vừa quay đầu về phía trước vừa mở miệng như muốn nói gì đó với lớp trưởng.