Morikawa nắm lấy tay Tsukihime, tùy tiện chỉ vào một điểm trên bản đồ, sau đó lại dẫn dắt nàng chạm vào vị trí của Nagasaki và Ueno.
“Tsukihime đại nhân rời đi từ chỗ này. Đây là Ueno, nơi đại nhân sắp đến. Còn hiện tại, chúng ta đang ở đây.”
Tsukiyama Hiiragi bị bàn tay nóng bỏng của hắn bao lấy, theo thứ tự chạm vào từng địa điểm trên bản đồ.
… A? Hóa ra bọn họ mới chỉ đi được một nửa đoạn đường sao?!
Irie Tsuki, rốt cuộc phụ thân ngài là muốn để nữ nhi hồi hương tĩnh dưỡng, hay là muốn nàng chết dọc đường vậy?!
Hay là vì cảm thấy có một nữ nhi mù lòa thì quá mất mặt?
Tsukiyama Hiiragi trong lòng vô cùng buồn bực, nhưng cậu vẫn không để lộ ra ngoài.
Hơi nghiêng mặt về phía tên cường đạo kia, cậu hỏi:
“Thôn Bạch Sa đã không thể quay về nữa, vậy Morikawa có dự định gì cho cuộc sống sau này không?”
“Trái phải ta đã không còn vướng bận gì nữa, có lẽ sẽ đi theo Tsukihime đại nhân.”
Tsukiyama Hiiragi biểu thi muốn từ chối. Ngươi đã là người trưởng thành rồi, phải học cách sống độc lập đi chứ! Cậu còn muốn làm xong nhiệm vụ rồi về nhà đây, có thể nào phiền ngươi tìm một thôn trang yên bình nào đó mà sống không?!
Tuy rằng biểu cảm trên mặt thiếu nữ không có gì thay đổi rõ rệt, nhưng Morikawa vẫn nhận ra nàng hơi nhíu mày.
Nàng… không muốn hắn đi theo sao?
Cũng đúng thôi.
Morikawa đang chìm trong một trạng thái bình tĩnh đến đáng sợ.
Có phải sự tồn tại của hắn đã quấy rầy chuyện tình tứ giữa nàng và Fujiwara Sawano không? Đến mức nàng có thể để nam nhân khác chạm vào chân mình, nhưng lại muốn đuổi hắn đi. Fujiwara Sawano cái tên phế vật kia rốt cuộc có gì tốt hơn hắn chứ?
Ngay khi hệ thống tuyệt vọng nhắm mắt lại, chuẩn bị chấp nhận sự thật rằng nhiệm vụ đã thất bại, thì thanh niên võ sĩ vừa vặn dầm mưa chạy về.
“Đại nhân, ta phát hiện phía trước có một ngôi làng nhỏ bỏ hoang.” Fujiwara Sawano quỳ một gối trước mặt Tsukiyama Hiiragi, giọng nói trầm ổn.
Tsukiyama Hiiragi lập tức đứng dậy: “Vậy thì mau đến đó trú mưa đi.”
Bỏ hoang hay không thì có gì quan trọng? Với thời tiết này, bọn họ còn có quyền lựa chọn sao? So với việc dầm mưa ngoài trời, đừng nói là một ngôi làng hoang, dù có là quỷ trạch đi chăng nữa, Tsukiyama Hiiragi cũng muốn vào.
Nhiều năm qua, thân thể cậu chưa bao giờ cho phép cậu tùy hứng.
Mọi người vây quanh quý nữ, nhanh chóng rời đi.
Morikawa bị Fujiwara cố ý gạt sang một bên.
Chỉ có Tsukiyama Hiiragi vẫn nhớ đến đối tượng nhiệm vụ, “Đúng rồi, chân của Morikawa…”
Fujiwara Sawano thậm chí không thèm liếc nhìn Morikawa lấy một cái, chỉ thản nhiên đáp: “Ta biết thương thế của hắn chưa lành, đại nhân cứ yên tâm.”.
Tsukiyama Hiiragi hoàn toàn tin tưởng.
“Vất vả cho ngươi rồi.”
Bị mọi người bỏ lại phía sau, Morikawa lặng lẽ rũ mắt, đứng yên một chỗ. Mãi đến khi những giọt mưa li ti đọng đầy trên tóc, hắn mới khẽ bật cười, rồi cất bước theo sau.
Hơn mười phút sau, cả nhóm đến một sườn núi cao.
Bên dưới chính là ngôi làng mà Fujiwara Sawano phát hiện.
Nói là làng cũng có phần ưu ái nó. Từ trên sườn núi nhìn xuống, bọn họ chỉ thấy hơn hai mươi gian nhà tranh rải rác, xiêu vẹo.
Xung quanh các căn nhà, đồng ruộng đã bỏ hoang từ lâu, cỏ dại mọc um tùm. Ở trung tâm làng, có một tòa thần xã trông vẫn còn tương đối nguyên vẹn.
Tsukiyama Hiiragi quyết định đến đó trú mưa.
Nhưng không biết vì sao, càng tiến gần thần xã, con trâu đen chở hành lý lại càng tỏ ra bất an. Nó không ngừng dùng móng trước cào xuống nền đất ẩm, phản kháng quyết liệt, không chịu tiến vào.
"Làm sao bây giờ?"
Một hộ vệ vừa lau nước mưa trên mặt vừa hỏi đồng đội.
Đồng đội run lẩy bẩy, cảm thấy trời càng lúc càng lạnh, chỉ muốn mau chóng vào thần xã nhóm lửa sưởi ấm. Hắn đáp: "Không còn cách nào khác, tạm thời buộc nó ở đây đi. Nếu trời mưa to hơn, chúng ta sẽ tính cách khác.".
"Được."
Vì tôn trọng thần minh được thờ phụng ở nơi này, khi bước vào cổng gỗ đã mục nát, Tsukiyama Hiiragi quyết định tự mình xuống kiệu.
Cậu được Junshiro đỡ dậy, phía trước nửa bước chân là Fujiwara Sawano, phía sau có hộ vệ đi theo. Dù không nhìn thấy gì, cậu cũng không cảm thấy sợ hãi. Đột nhiên.
"Tê ——."
Tsukiyama Hiiragi hít sâu một hơi.
"Ngài sao vậy?"
"Không có gì, không có gì." Tsukiyama Hiiragi trấn an Junshiro, người đang hoảng loạn. "Chỉ là lỡ vấp phải gì đó, không nghiêm trọng. Giờ ổn rồi."
Fujiwara Sawano không nói gì, cúi đầu nhìn xuống đất.
Một viên đá cỡ nắm tay, dính đầy bùn ướt, nằm ngay bên chân Tsukihime.
"…Thật kỳ quái." Fujiwara Sawano dùng vỏ đao đẩy viên đá ra, giọng khàn khàn lẩm bẩm.
Hắn đi trước Tsukihime đại nhân, luôn cẩn thận quan sát đường đi. Hắn chắc chắn rằng khi mình bước qua đây, viên đá này chưa từng xuất hiện.
"Chắc là một con vật nhỏ nào đó vô tình làm nó lăn tới thôi."
Tsukiyama Hiiragi không để tâm.
Bọn họ tiếp tục tiến về phía trước.
Trời mưa lâm râm từ sáng sớm, bầu không khí xung quanh đã trở nên u ám.
Tên cường đạo chống gậy gỗ, lặng lẽ bước ở cuối đoàn. Ánh mắt hắn chợt quét qua đám cỏ dại rậm rạp phía xa, nơi có một bức tượng thần Inari vỡ vụn, xương thịt nát bấy.
Hắn cau mày.
Một vị thần minh chính thống lại bị bỏ mặc ở đây.
Vậy thì, rốt cuộc tòa thần xã này đang thờ phụng điều gì?